Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Vốn ta định tìm người giả làm huynh, dụ sát thủ cắn câu, ai ngờ huynh cứ nhất quyết muốn đi theo, ta đành tôn trọng ý muốn của huynh.”
Lạc Dạ Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
“Ngươi có thể nói rõ với ta! Chỉ cần ngươi nói có sát thủ, ta nhất định sẽ không đi!”
“Ta làm sao biết người bên cạnh huynh có đáng tin hay không? Lỡ như huynh không cẩn thận tiết lộ tin tức thì sao? Để đảm bảo an toàn, ta không nên nói cho huynh biết thì tốt hơn.”
Lạc Dạ Thần rất không phục.
Y không ngu ngốc, chuyện quan trọng như vậy sao có thể tiết lộ?!
Y còn muốn tranh luận với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn không muốn nói với y nữa, quay sang nói với Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong.
“Các ngươi giải hai tên sát thủ, cả tên trộm kia, nghiêm hình thẩm vấn.”
“Vâng!”
Hai tên sát thủ và tên trộm bị cưỡng ép kéo đi.
Một nửa Ngọc Lân vệ đã đi, vẫn còn một nửa ở lại.
Lúc này bọn họ đều mặc quần áo của dân chúng, thoạt nhìn rất giống.
Ngoài Ngọc Lân vệ, còn rất nhiều bổ khoái và nha dịch cải trang, bọn họ được Thái tử mượn ở huyện nha, vì bọn họ đều là người địa phương, nên cải trang nhìn giống hơn, thậm chí đám sát thủ không phát hiện ra bất thường.
Huyện lệnh luôn trốn trong quán trà gần đó, thấy sát thủ bị bắt, liền chạy ra khỏi quán trà, quỳ xuống hành lễ với Thái tử.
“Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371366/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.