Tiếng chiêng trống trên sân khấu ngày càng dồn dập, tiếng hát ngày càng sục sôi chí khí.
“Muốn bắt hổ vào núi sâu, muốn hái trăng lên trời cao.”
“Tỷ võ một trận, lộ rõ thân thủ, Văn Quảng hôm nay giành hạng nhất.”
Chủ đề của Tần Trọng luôn xoay quanh Bình An vương, như muốn kể cho Thái tử nghe toàn bộ cuộc đời của Bình An vương.
Lạc Thanh Hàn chỉ im lặng nghe, không nói lời nào.
Tần Trọng nói xong những gì cần nói, mới chủ động hỏi “Điện hạ cảm thấy Bình An vương này thế nào?”
Lạc Thanh Hàn chỉ trả lời ba chữ —
“Chẳng thế nào.”
Tần Trọng nhếch mép “Điện hạ không thấy đồng cảm sao?”
Lạc Thanh Hàn hờ hững nói “Trên đời vốn không có gì gọi là đồng cảm, huống chi ta cũng không nghĩ mình sẽ trở thành Bình An vương thứ hai.”
Tần Trọng nhìn vào mắt hắn, cười như có như không hỏi “Nhưng hoàn cảnh hiện giờ của ngài khác gì Bình An vương năm đó?”
“Đương nhiên khác, năm đó Bình An vương chỉ có thể dựa vào sự yêu thương của Tiên hoàng, còn ta dựa vào bản thân.”
Tần Trọng lại cười “Vừa rồi vi thần còn tưởng Điện hạ đã lớn, bây giờ xem ra trông ngài chỉ lớn bề ngoài, thật ra bên trong vẫn ngây thơ như một đứa trẻ. Muốn đoạt được hoàng vị thì không thể chỉ dựa vào bản thân. Có biết năm đó lúc Tiên hoàng băng hà, Lục hoàng tử làm sao phá được vòng vây giữa các hoàng tử để giành quyền thừa kế hoàng vị không? Đó là vì hắn biết xem xét thời thế. Hắn biết tận dụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371613/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.