“Ấy ấy, hội trưởng, anh hiểu lầm rồi! Em chỉ thấy bạn học đây bị bẩn áo, nên mới định giúp lau một chút thôi mà.” Thằng nhóc vừa bị chai champagne chặn tay đành bất lực thu tay lại, ra vẻ vô tội giải thích.
“Dùng tay lau?” Tịch Quan Minh cúi xuống, nhìn vết rượu loang lổ ngay trước ngực Thiệu Dã, lớp vải mỏng dính chặt vào cơ bắp, thậm chí còn lộ ra vết thương hồi chiều ở rừng sồi. Giọng điệu anh lạnh như băng.
Nam sinh kia cười gượng, chột dạ, “Em vội quá nên không nghĩ ra, chắc anh không giận em vì chuyện này đâu nhỉ?” Xong giả vờ quan tâm quay sang hỏi Thiệu Dã.
“Không sao, không sao đâu, chỉ là cái áo thôi mà, có gì to tát đâu.” Thiệu Dã phẩy tay không để ý, cúi đầu lục lọi túi quần tìm giấy ăn.
“Cậu đúng là người tốt mà!” Cậu chàng mắt sáng lấp lánh như bắt được vàng.
Tịch Quan Minh nhìn màn giao lưu hữu nghị trước mặt, khóe môi nhếch nhẹ lên, tiện tay đặt lại chai champagne lên giá.
Không hiểu sao, không khí xung quanh bỗng nhiên tụt vài độ. Thằng nhóc kia cảm thấy rờn rợn, bèn dè dặt hỏi, “Hội trưởng, anh đến tìm bạn này ạ? Có khi em ở đây làm phiền hai người rồi?”
Tịch Quan Minh cười hiền từ, “Không sao đâu, hai người trò chuyện vui vẻ, cứ tiếp tục đi.”
Nhưng càng nhìn nụ cười của hội trưởng, thằng nhóc càng thấy bất an. Tin vào trực giác của mình là đúng đắn nhất, cậu chàng quyết định chuồn gấp, “Thôi thôi, em không quấy rầy nữa! Haha!”
Chờ cho đối phương chạy mất,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984642/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.