c** đ* cho tôn thượng?
Chuyện này thường chỉ có thuộc h* th*n cận và đáng tin nhất mới được làm, đúng không?
Vậy mà Tôn thượng vừa nhìn đã biết ngay mình hợp làm chuyện này. Nhãn lực của Tôn thượng quả nhiên sắc bén!
Thiệu Dã đầy kích động bước lên phía trước. Tiết Độ vẫn khoác một bộ áo choàng đen rộng thùng thình, trên áo còn có hoa văn chìm, dưới ánh trăng lấp lánh như có ma thuật.
Hai tay Thiệu Dã run run. Cậu cẩn thận giúp hắn cởi áo choàng, gấp gọn đặt lên tảng đá bên cạnh, rồi cúi xuống tháo thắt lưng cho hắn.
Tôn thượng cụp mắt, lười biếng nhìn đỉnh đầu Thiệu Dã. Tóc cậu buộc cao, xõa hai bên, trên đầu đội một cái mũ ngọc chẳng đáng bao nhiêu tiền. Cả môn phái Côn Luân keo kiệt thế này à? Đại đệ tử mà ăn mặc có mỗi thế này thôi sao?
Thiệu Dã giúp hắn cởi lớp áo trong, rồi tiếp tục đến lớp áo lót. Chẳng mấy chốc, trên người Tiết Độ chỉ còn lại một cái quần trắng. Ngẩng đầu lên, Thiệu Dã sững sờ khi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên ngực hắn.
Bề ngoài thì Tiết Độ trông có vẻ gầy, nhưng sau khi c** đ* ra, body lại cực phẩm. Cơ bắp cân đối, săn chắc, da thì trắng bóc, làm những vết sẹo càng thêm nổi bật. Thiệu Dã đờ người, mắt rưng rưng, giọng nghẹn lại, “Tôn thượng…”
Tôn thượng nghiêng đầu, khó hiểu. Sao mặt tên này lại như sắp khóc thế kia?
Thiệu Dã muốn đưa tay chạm vào những vết sẹo ấy, nhưng lại không dám. Cậu chỉ có thể xót xa hỏi, “Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984678/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.