Ngoài cổng đá, đám đệ tử phái Côn Luân mặt nhìn nhau, lòng đầy tuyệt vọng.
Đường này xem ra không ổn thật rồi. Còn mấy đường khác ư? Đám ma tu kia tuy có hơi lười biếng trong việc tuần tra, nhưng cũng đâu có mù.
Hơn nữa, đã đến nước này thì chắc chắn Ma Tôn sau cánh cửa đá biết rõ bọn họ ở đây rồi. Nếu không, sao hắn lại kêu đại sư huynh của họ vào mà không tiện tay bảo Ma Long xử lý luôn cả đám? Chắc là nể mặt đại sư huynh, không muốn làm khó quá thôi.
Mà khoan đã… Không lẽ lão Ma Tôn muốn nhân cơ hội này hành hạ đại sư huynh của bọn họ?
Nghĩ đến đây, ai nấy lại càng thêm chua xót. Nhớ ngày xưa, đại sư huynh ở Côn Luân phong độ biết bao, ngạo nghễ biết bao, vậy mà giờ phải đi làm chó săn cho Ma Tôn. Đúng là tủi nhục đến chết mất!
Mọi người thở dài sườn sượt, sau đó liếc nhau một cái, tiếp tục truyền tay quyển tiểu thuyết đang đọc dở. Hiện tại, điều duy nhất họ có thể làm là bớt gây phiền phức cho đại sư huynh. Thế là cả đám tự giác xếp hàng ngay ngắn, quay về quỷ lao, tiếp tục nhấm nháp đùi gà.
Lúc này, phía sau cánh cửa đá. Thiệu Dã thò đầu ra, tò mò quan sát cảnh tượng bên trong.
Trong căn thạch thất rộng lớn nhưng tối tăm, chỉ có duy nhất một chiếc đèn lồng sáu góc tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Ở chính giữa phòng, Tiết Độ đang ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, khí tràng tĩnh lặng. Sau lưng hắn là một bức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984680/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.