“Anh không thích em sao?” Quan Nguyệt Nhiên chống tay xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thiệu Dã, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu.
Lông mày cậu rậm, đôi mắt sáng, ánh nhìn chậm rãi lướt dọc theo sống mũi xuống dưới. Môi cậu so với hắn thì có phần dày hơn, trông mềm mại, đầy đặn. Quan Nguyệt Nhiên khẽ nghiến răng.
Từ chiều nay hắn đã muốn cắn thử một cái rồi.
“Thích cũng có nhiều kiểu thích khác nhau.” Thiệu Dã hạ giọng nói, không dám nhìn thẳng vào người đang đè trên mình.
Cậu luôn coi Quan Nguyệt Nhiên là em trai, em trai thôi mà …
Chỉ là đôi khi hắn có khí thế quá lớn khiến cậu có xúc động muốn ôm đùi gọi Đại ca.
“Anh hiểu biết thật đấy.” Quan Nguyệt Nhiên cảm thán.
Thiệu Dã tự hào hất cằm, dù sao cậu cũng lớn hơn Quan Nguyệt Nhiên mấy tuổi, hiểu biết hơn chút là chuyện đương nhiên.
Không đúng, trước đây khi Quan Nguyệt Nhiên còn trong hình dạng thiếu niên, cậu chắc chắn lớn tuổi hơn hắn Nhưng giờ hắn đã thành thế này rồi, ai lớn hơn ai còn chưa biết được à…
Mà khoan, cậu vẫn chưa hỏi tuổi thật của Quan Nguyệt Nhiên.
Thôi, tốt nhất là đừng hỏi, nhỡ hỏi xong lại không gọi là em trai được nữa thì sao?
Thiệu Dã âm thầm tự khen mình một câu, đúng là quyết định sáng suốt!
Quan Nguyệt Nhiên nhìn đôi mắt cậu đảo qua đảo lại, thế này mà cũng dám phân tâm ư? Có vẻ như Thiệu Dã không thực sự để tâm đến chuyện này rồi.
Hắn giơ tay búng nhẹ lên trán Thiệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984701/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.