Thiệu Dã kêu “meo~” xong thì ngửa đầu cẩn thận quan sát phản ứng của Tiêu Độ Khanh.
Hắn sẽ không ghét mèo chứ? Mèo con buổi tối ra ngoài dạo chơi, chắc không đến nỗi bị chém đầu đâu ha?
Thiệu Dã lắc lắc đầu, chiếc chuông bạc nhỏ treo trước trán theo đó mà đong đưa nhẹ nhẹ, mắt đen lấp lánh, chớp chớp liên tục như đang dò xét tình hình.
Tiêu Độ Khanh cảm thấy cảnh tượng một nam nhân to cao ngồi xổm dưới đất, ngẩng mặt lên gọi mình meo meo không ổn chút nào.
Nhưng mà bây giờ hắn bỗng nhiên muốn biết rốt cuộc con mèo này là giống gì?
Hắn bước xuống từng bậc đá, động tác nhàn nhã, hoàn toàn ngó lơ hai thi thể nằm bên cạnh máu chảy đầm đìa. Dừng lại trước mặt Thiệu Dã, cúi đầu nhìn xuống, môi nhếch nhẹ thành nụ cười: “Tiểu miêu này từ đâu chui ra vậy?”
Nam Cương! Tới từ Nam Cương nha!
Thiệu Dã lập tức lại “meo~” thêm một tiếng.
Tiêu Độ Khanh khẽ cúi người, tóc dài đen mượt như tơ lụa buông xuống, suýt chút nữa lướt qua mắt Thiệu Dã.
Thiệu Dã tim đập thình thịch, tay chân cứng đờ, trong lòng hối hận không thôi:
Lẽ ra vừa thấy hắn đi ra mình nên chuồn ngay mới phải!
Nhỡ đâu hắn chìa tay ra bế mình lên thì đúng là thảm họa!
Con mèo nặng trình trịch thế này, hắn chắc chưa từng gặp qua đâu nhỉ?
May mắn thay, Tiêu Độ Khanh không làm vậy.
Hắn che môi khẽ ho, mỉm cười nhìn Thiệu Dã một chút rồi quay người, bình thản đi lên bậc thềm trở về tẩm cung.
Thiệu Dã vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984729/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.