Môi của Thiệu Dã mím thành một đường thẳng không mấy vui vẻ.
Lại mang cho Thái hậu? Có phải Tôn Đông Hải lại giở trò quỷ gì không?
Cậu quay đầu, nheo mắt đánh giá Tôn Đông Hải từ trên xuống dưới.
Tôn Đông Hải bị nhìn đến phát căng thẳng, giống như gặp quỷ giữa ban ngày. Cái món khó nuốt này đâu phải ông làm, ông căng thẳng làm chi?
“Làm sao vậy?” Tiêu Độ Khanh hỏi Thiệu Dã.
Thiệu Dã thu ánh mắt, cười nịnh nọt nói với Tiêu Độ Khanh: “Hoàng thượng, đây là vi thần tự tay làm.”
Tiêu Độ Khanh khẽ gật đầu, nhẹ giọng: “Tấm lòng của khanh, trẫm xin nhận. Nhưng mà thứ quý giá thế này, nên để trưởng bối thưởng thức trước mới phải.”
Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, ăn món này thì ích lợi gì chứ!
Phí của trời!
Thiệu Dã vội vàng giới thiệu: “Bên trong điểm tâm này có rượu ngâm hổ bì, huyết dê, hàu, chim cút và rau tần ô. Vi thần sợ hương vị không dễ ăn, nên cố ý cho thêm rất nhiều đường.”
Không thể không nói, tài nguyên Trung Nguyên thật phong phú, muốn gì có nấy.
Ý Thiệu Dã là muốn Tiêu Độ Khanh biết công dụng của món bánh, kết quả Tiêu Độ Khanh nghe xong liền quay đầu thúc giục Tôn Đông Hải: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau mang điểm tâm đến Từ Ninh cung đi!”
Thiệu Dã: “……”
Tôn Đông Hải vội vàng dạ một tiếng, bưng khay điểm tâm chạy như bay đến Từ Ninh cung. Trong lòng cảm thấy khay bánh nặng ngàn cân, e là sinh mệnh của Thái hoàng thái hậu đều gửi gắm trong món
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984731/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.