Thiệu Dã cảm thấy mình sắp tè ra quần vì sợ hãi.
Ai thấy cảnh tượng này mà không mềm nhũn chân chứ.
Cậu quay đầu lại, quan sát kỹ hình dạng và kích thước, thật sự không được, hoàn toàn không tương xứng.
Hoàng hậu này có thể không làm được không?
Tiêu Độ Khanh cọ cọ vào thắt lưng cậu, Thiệu Dã cảm thấy chân mình càng mềm nhũn hơn, bò cũng không bò nổi, cậu cố gắng chớp mắt, muốn nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng không nặn được.
Diễn xuất đúng là không được, cần phải tăng cường.
Cậu chỉ có thể dùng ánh mắt chân thành nhìn Tiêu Độ Khanh, đề nghị với hắn: “Hoàng thượng, hay là ngài biến về người trước đi?”
“Tại sao?” Ngân long thè lưỡi l**m thêm một cái lên lưng cậu, hỏi cậu, “Mèo nhỏ vừa rồi không phải rất vui sao?”
Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là b**n th**!
“Vừa rồi ta cũng không thấy hoàng thượng ngài có to như vầy mà!” Thiệu Dã vừa khoa tay múa chân, vừa thành thật bày tỏ kinh ngạc.
Nếu thấy rồi, cậu cảm thấy mình chắc chắn sẽ sợ đến co rúm, cậu thậm chí không nghĩ tới Tiêu Độ Khanh biến thành rồng cũng có chức năng này.
Tiêu Độ Khanh cười nói: “Mèo nhỏ trước đây không phải lo trẫm không thể làm chuyện đó sao?”
Thiệu Dã không nhịn được thầm mắng, cái này của ngài ấy cũng đâu có giống kiểu người làm đâu!
Thiệu Dã mang tâm trạng nặng nề, nói với ngân long: “Hoàng thượng, thật sự không được.”
“Trẫm biết.” Ngân long trả lời.
Biết rồi còn cọ.
Con cự long màu bạc quấn chặt lấy thanh niên màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984740/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.