Điều sáu trong 【Quy tắc thi cử】 bị mã hóa:
【Giữa các môn thi không có thời gian nghỉ. Sau khi thi xong, tuyệt đối không được ×&%¥#@…… yêu cầu, nếu không sẽ chết! chết! chết! chết! chết!】
Dù đoạn này bị lỗi nhưng hai chữ “yêu cầu” vẫn đọc rõ.
Ngay sau chữ “yêu cầu” là một chuỗi chữ “chết” dồn dập.
Không được đồng ý với yêu cầu?
Không được từ chối yêu cầu?
Hay không được phép làm ngơ?
Đây đúng là một cái bẫy chết!
Tô Thanh Ngư quay người nhìn giáo viên Hóa học.
Xuyên qua lớp vải trùm đầu của ông ta, cô thấy hai hốc mắt sâu hoắm, không có mí, chỉ còn tròng mắt đỏ ngầu đang chằm chằm nhìn mình.
Cô buộc phải đưa ra quyết định.
Tô Thanh Ngư rút ra một vạn đồng âm phủ, cô không trả lời ngay mà thử hỏi ngược lại: “Thầy có thể tự giải quyết được không ạ?”
Ánh mắt giáo viên Hóa học dán vào xấp tiền, ông ta lắc đầu.
Cô lại lấy thêm một vạn nữa xếp chồng lên.
“Bây giờ thì sao?”
Ông ta vẫn lắc đầu.
Tô Thanh Ngư thẳng tay rút tám vạn, gộp thành mười vạn dày cộp đặt xuống đất.
“Còn bây giờ?”
Giáo viên Hóa học đau đớn ôm mặt lắc đầu.
Bị ràng buộc bởi quy tắc, ông ta không thể từ bỏ yêu cầu.
Sắc mặt Tô Thanh Ngư lạnh băng, cô im lặng.
Trang Hiểu Điệp hồi hộp quan sát tất cả, nuốt nước bọt.
Lúc này cô giáo Ngữ văn và cô giáo Thể dục đồng thời tiến lại gần.
Cô giáo Ngữ văn đẩy gọng kính đen lên, đôi mắt sau tròng kính tĩnh lặng như giếng cổ, giọng dịu dàng: “Lớp trưởng, đến văn phòng của cô, cô có chuyện muốn nói với em.”
Cô giáo Thể dục vén lọn tóc xoăn bên má ra sau tai, nhe hàm răng trắng đều cười: “Em này, ra ngoài với cô một chút, cô cần nói chuyện với em.”
Vì sự xuất hiện của giáo viên Ngữ văn và Thể dục, giáo viên Hóa học đã không tiếp tục đưa ra yêu cầu mà nhặt mười vạn đồng âm phủ dưới đất, bước đi nhanh nhẹn rời khỏi lớp học.
Dù ông ta bị ô nhiễm nghiêm trọng nhưng động tác nhặt tiền của thầy Hóa rất thuần thục, bóng lưng quay đi cũng rất phóng khoáng.
Bây giờ trước mặt có hai lựa chọn.
Một là đi cùng giáo viên Ngữ văn, hai là đi cùng giáo viên Thể dục.
Đồng ý với một người chắc chắn sẽ làm mất lòng người kia.
Giáo viên Ngữ văn muốn Tô Thanh Ngư ở lại trường, trở thành giáo viên.
Giáo viên Thể dục hy vọng Tô Thanh Ngư rời khỏi trường học, đến với đoàn xiếc Táo Đỏ, hoàn thành tâm nguyện của mình.
Tô Thanh Ngư cúi người chào giáo viên Ngữ văn, thái độ cung kính nói: “Cô giáo Ngữ văn, em xin lỗi, em cần nói chuyện riêng với cô giáo Thể dục trước.”
Nụ cười trên mặt giáo viên Ngữ văn lập tức biến mất, đôi mắt cô ta trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Ánh mắt lóe lên sát khí, gương mặt trở nên dữ tợn, vẻ mặt vốn lạnh lùng giờ dần dần hiện lên vẻ hung ác không thể che giấu.
“Em thật khiến cô thất vọng! Cô tuyên bố, em không còn là lớp trưởng nữa.”
Nói xong, mặt giáo viên Ngữ văn lạnh như tiền, bước đi nặng nề rời khỏi.
Cô giáo Thể dục thì nở nụ cười ấm áp, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền nông.
“Học sinh, em đã lựa chọn đúng.”
Sau khi theo cô giáo Thể dục lên sân thượng, từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ ngôi trường.
Lá cờ chú hề được treo cao, phấp phới trong gió.
Bầu không khí trong trường cực kỳ ngột ngạt.
Ngôi trường xám xịt tựa như một cụ già nửa người đã chôn xuống đất.
Trong ký túc xá, số người thử thách mỗi ngày một giảm lại mỗi ngày xuất hiện với diện mạo mới như thể mọi tổn thương chưa từng tồn tại.
Trên sân vận động rộng lớn, ánh đèn lập lòe, học sinh vẫn đang chạy hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ không thể tốt nghiệp.
Bệnh viện trường, những học sinh được khiêng vào hoặc biến mất vĩnh viễn, hoặc rời đi trong tình trạng mất trí, họ gọi đó là “đã chữa khỏi”.
Phòng chứa dụng cụ hóa học, không ai dám điều tra tiếng khóc thảm thiết và tiếng nhai nuốt, dù có nghe thấy cũng làm ngơ.
Nguyên liệu thực phẩm trong nhà bếp căn tin không rõ nguồn gốc, học sinh tụ tập trong gian phòng bẩn thỉu, ăn những món không có quyền lựa chọn.
Mỗi ngóc ngách của trường THPT Sao Mai đều ẩn giấu những bí mật không ai hay biết.
Phó bản này liên tục nhốt hết đợt người thử thách này đến đợt khác ở đây.
Khiến họ sống mà như đã chết.
Giáo viên Thể dục rút từ túi ra một chiếc lá liễu, đặt lên môi thổi thành giai điệu du dương.
“Thế giới bên ngoài bây giờ ra sao rồi?”
Tô Thanh Ngư chống khuỷu tay lên lan can sân thượng, ngửa nhẹ đầu đón làn gió thổi qua, cô nói: “Cũng không khác ở đây là mấy.”
“Em không sợ sao?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu.
Dù nguy hiểm luôn rình rập nhưng cô không cảm thấy sợ hãi.
“Tặng em cái này, khi em lạc trong màn sương, giai điệu này sẽ chỉ đường cho em.”
Giáo viên Thể dục đặt chiếc lá liễu vào lòng bàn tay Tô Thanh Ngư.
Cô ấy nhún người ngồi lên lan can, phía sau là tòa nhà cao hàng chục tầng.
“Cô giáo, nguy hiểm lắm!”
Cô giáo Thể dục phẩy tay bất cần, làn da ngăm đen lấp lánh như ngọc trai đen, cô ấy thong thả kể: “Khi cô mới đến ngôi trường này, có một đàn chị dùng loa phát thanh bảo mọi người phải nhanh chóng rời đi. Chị ấy nói thi cử không quan trọng, điểm số không quan trọng, sự công nhận của giáo viên cũng không quan trọng, chỉ có thoát khỏi nơi này mới là điều quan trọng nhất. Sau đó đàn chị ấy bị ép vào bệnh viện trường rồi biến mất không một dấu vết. Cô biết chị ấy nói đúng, nhưng cô không đủ dũng cảm phản kháng như chị ấy. Ở trong phó bản càng lâu càng dễ trở thành một phần của nó. Em à, con đường cô không đi được, mong em sẽ thay cô bước tiếp.”
Tô Thanh Ngư gật đầu trang trọng.
Hoàng hôn buông xuống, trải qua màn đêm trước bình minh, ánh hừng đông đã ló dạng từ phía đông.
Tô Thanh Ngư đặt tất cả nội quy trường, sổ ghi chép, sách vở, bài tập lên bàn trong ký túc xá, cô kéo Trang Hiểu Điệp đang ngáp dài rời khỏi ký túc xá nữ.
Họ đi thẳng đến cổng đông trường THPT Sao Mai.
Đi ngang qua căng tin nhân viên, Tô Thanh Ngư thấy bên trong tối đen, cầu thang đầy bụi, tầng một không có người.
Cổng đông là cánh cửa sắt nhỏ, bên trên phủ đầy dây leo.
Cô đẩy cửa.
Cơn buồn ngủ của Trang Hiểu Điệp biến mất, cô ấy hơi căng thẳng: “Thanh Ngư, chúng ta đi đâu thế?”
“Chúng ta rời khỏi đây.”
Tô Thanh Ngư gạt đám lá che cửa sắt.
“Cậu quên đám sinh vật hình người méo mó trong rừng gần cổng trường à?”
Trang Hiểu Điệp không dám bước tới, cô ấy nhớ rõ cảnh những người thử thách không chịu vào trường chết thảm khi mới đến.
Tô Thanh Ngư lấy ra hai vé xe và quy tắc thông quan.
“Không sao, chúng ta đi xe buýt trường.”
【Quy tắc thông quan】
【Cấp A: Lấy được vé xe, lên đúng xe buýt trường để rời đi.】
Bên kia cổng đông gần đường lớn, là một con đường đất nhỏ.
Trạm xe buýt bên đường đứng lẻ loi.
Trong sương mù dày đặc không thấy năm ngón tay, tiếng còi xe vang lên.
Xe đến rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.