Sáng sớm sương mù dày đặc, một góc bến xe trông cô đơn lạ thường.
Trong sương, chiếc xe buýt trường màu vàng cũ kỹ chậm rãi lăn bánh, lúc ẩn lúc hiện.
Ánh đèn xe vàng mờ xuyên qua sương mù chiếu tới.
Bạch Nguyên Hương lưu luyến không rời ngoảnh đầu nhìn trường học, cô ấy đưa bàn tay xanh xám về phía Tô Thanh Ngư: “Chủ nhân tôn kính, tôi đã ở bên cô tại trường sáu ngày, xin trả sáu cái xương sườn hoặc mười hai ngàn đồng âm phủ.”
Trong có nhà vàng.
Dù không đổi được nhà vàng cũng có xương sườn giòn rụm.
Sử dụng sức mạnh quỷ dị phải trả giá.
Giá của Vô Tâm tính theo lần, mỗi lần một trái tim hoặc mười ngàn đồng âm phủ.
Giá của Bạch Nguyên Hương tính theo ngày, một ngày một xương sườn hoặc hai ngàn đồng âm phủ.
Trang Hiểu Điệp giật mình, cô ấy kinh ngạc: “Mỗi người chỉ có mười hai cái xương sườn, không phải cô là thần hộ mệnh của Thanh Ngư sao? Thần hộ mệnh nhà ai lại rút xương sườn người ta?”
“Đó là nội dung giao kèo.”
Bạch Nguyên Hương giống mọi quỷ dị bình thường khác, giúp Tô Thanh Ngư dựa trên giao kèo chứ không phải tình cảm.
Quỷ dị không có tình cảm.
Tô Thanh Ngư lấy mười hai ngàn đồng âm phủ đưa cho Bạch Nguyên Hương.
Xe buýt trường dừng ở trạm.
Thân xe vàng sơn chữ đỏ to đùng: xe số 3568.
Số này khớp với số trên vé.
Cửa sổ xe đọng đầy giọt nước như vừa chạy qua mưa.
Đột nhiên cửa xe buýt vàng phát ra âm thanh chói tai, chậm rãi mở.
Tô Thanh Ngư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/2777887/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.