Theo bản năng, tôi kéo chăn trùm kín người, kín cả đầu!
Đồng thời, tôi cũng nghe thấy mọi người xung quanh đều có động tác giống y hệt.
Tôi trốn trong chăn, mắt dán vào màn hình điện thoại, cố gắng bình ổn nhịp thở, đồng thời lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Bỗng nhiên, trong toa 12 vang lên tiếng trẻ con khóc thét:
"Mẹ ơi——"
"Mẹ ơi——"
Giọng non nớt, nghe qua cũng biết là một bé gái khoảng 6-7 tuổi.
Vừa khóc, con bé vừa loạng choạng đi lại — tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ của nó.
Rồi, nó dừng lại trước một giường.
Sau đó là giọng đàn ông đầy tức giận, âm thanh bị nén trong chăn nên rất nặng nề: "Cút con mẹ mày đi! Tao không phải mẹ mày!"
Con bé lại tiếp tục đi sang giường khác.
"Cút! Cút! Cút ngay!"
Tiếng bước chân nhỏ dần… rồi càng lúc càng gần tôi.
Tôi giữ chặt chăn.
Cảm giác rất rõ ràng…
Nó đứng ngay trước giường tôi rồi!
"Mẹ ơi."
Con bé nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tôi thậm chí nghe thấy tiếng nó hít hít bằng mũi.
"Có mùi của mẹ."
Tôi… Mẹ kiếp!
10
6 năm trước, trong chuyến K104 đầu tiên của tôi có một người phụ nữ bị lạc mất con.
6 năm rồi… một đứa bé sơ sinh giờ cũng tầm 6-7 tuổi.
Và trên chuyến tàu lần này, chỉ có mình tôi là hành khách cũ từng gặp người phụ nữ đó.
Nên… tôi có mùi của mẹ nó?!
11
Ong ong ong——
Tin nhắn của người ẩn danh lại vang lên: "Đếm ngược kết thúc!"
Dù đang trùm kín trong chăn, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-sinh-ton-tren-tau-hoa-phan-truyen-thuyet-quy-tac-chet-choc/2702535/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.