Lâm Kỳ tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy trên người ấm áp. Mặc dù rèm cửa đã được đóng lại, nhưng từ khe hở có một tia sáng mỏng manh xuyên qua, hắn đoán bây giờ có lẽ là đang giữa trưa. Khi nhìn thấy chăn bông phủ lên người mình, hắn biết là Sở Ương đã mang ra, lờ đờ ngây ngẩn một hồi, hắn chợt nhớ mình đã để cuốn nhật ký của ông Sở Ương ở trong chăn...
Từ sau khi về nước, hắn thường lặng lẽ nghiên cứu quyển nhật ký trong lúc Sở Ương không có nhà hoặc đã ngủ. Nó được viết bằng một loại mật văn mà những người của hội trưởng lão sử dụng, và trên cơ sở này người ta đã mã hóa thêm, hắn đã nghiên cứu mấy ngày rốt cuộc cũng có chút manh mối. Hắn không muốn cho Sở Ương biết, bởi vì từ đủ loại phản ứng khác nhau của Sở Ương, cho thấy cậu không muốn biết thân phận thực sự của ông mình...
Lâm Kỳ vội vàng vén chăn chạy nhanh vào phòng của mình, thì thấy Sở Ương đang ngồi dưới đất, đầu tựa lên giường ngủ thiếp đi. Vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, lông mày luôn nhíu chặt, một tay cầm kính mắt, bên cạnh cậu rải đầy giấy nháp mà Lâm Kỳ dùng để giải mã trong lúc nghiên cứu quyển nhật ký.
Trái tim Lâm Kỳ chùng xuống, may mà mình chưa phá giải được gì nhiều, cho dù Sở Ương có xem thì cùng không hiểu được bao nhiêu.
Đang do dự không biết có nên đánh thức Sở Ương hay không, thì thân thể Sở Ương đột nhiên co giật, dưới mi mắt nhanh chóng chuyển động.
Đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-vuc-phat-song-truc-tiep/1884472/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.