Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kỳ xốc chăn của Sở Ương lên hô hào, "Ngày thứ hai của kỳ nghỉ mát chẳng lẽ em cứ định ngủ thế này ư!" Sau đó ký ức tối qua bất chợt ùa về trong đầu cậu.
Cậu nhớ đêm qua bản thân không hề ngủ trong phòng mình....
Tối hôm qua, có bao nhiêu chuyện điên rồ đã xảy ra làm cho bây giờ nghĩ lại Sở Ương vẫn cảm thấy cơ thể nóng bừng. Cậu chưa từng trải nghiệm qua sự mãnh liệt đến thế, chưa từng mặt đỏ tim run đến thế, cũng chưa từng vượt qua một đêm ngoài sức tưởng tượng đến thế, những việc mà Lâm Kỳ đã làm với cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, một người đàn ông đẹp trai lịch lãm khi đóng cửa lại biến thành ác ma từ đầu tới đuôi, không những vậy hắn còn hiểu rõ cơ thể của cậu hơn chính bản thân mình, vừa muốn ép cậu đến phát điên vừa muốn đưa cậu lên thiên đường....
Cơ thể như bị mất quyền khống chế, đủ loại biểu cảm xấu hổ...Thật sự khiến Sở Ương muốn chôn cả người xuống dưới tận địa ngục cho rồi, cũng không muốn gặp ai nữa.
Bây giờ gặp Lâm Kỳ, cậu cảm thấy toàn thân đều nóng ran, kèm theo nỗi trướng đau tê dại. Cậu nắm lấy cái chăn che đầu mình tiếp, không biết nên trưng bộ mặt thế nào để đối mắt với nụ cười tươi rói của Lâm Kỳ.
"Tiểu Ương? Tiểu Ương?" Lâm Kỳ cách lớp chăn lay lắc bả vai cậu, khẽ cười nói, "Em đang mắc cỡ đó hả?"
"Mắc cỡ em gái anh á!" Sở Ương mở chăn trợn mắt nhìn nụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-vuc-phat-song-truc-tiep/356088/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.