Mễ Kiều ngưng thần, Trầm Nghê Trần ánh mắt sáng ngời. Đó là tương lai của cô sao?
Bỏ trốn? Điều này tốt lắm.
"Nếu, anh muốn đưa em bỏ trốn?"
anh cười yếu ớt, ôn nhu mà sủng nịch chăm chú nhìn Mễ Kiều.
Giờ phút này, hai người chỉ có hình ảnh của nhau trong mắt. Những thứ khác đều là vô hình đối với họ.
Có lẽ, ở trong mắt mọi người, đây là chuyện tình không có lối thoát. Như câu nói Chu Chí Phong đã nóivới Mễ Kiều, cô lựa chọn tình yêu, giống như bỉ ngạn hoa, hoa nở không lá, lá nở không hoa, muôn đời không gặp nhau, không có ngày mai.
Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Trầm Nghê Trần, còn có hành động cùng lời nói của anh dạo gần đây, đều làm cho Mễ Kiều cảm thấy tình yêu sâu nặng anh dành cho cô. Chẳng những có ngày mai, hơn nữa còn có thể sánh cùng trời đất, đơn thuần mà duy mỹ, có thể so với đồng thoại.
sự tình dĩ nhiên phát triển đến bước này, trầm ổn như Trầm Nghê Trần, nếu không phải trải qua ngàn vạn suy tính, Mễ Kiều biết, anh quả quyết sẽ không lôi kéo chính mình, đi đến bước đường này.
"Em chưa từng đi qua nước Mỹ. Tiếng anh học được, cũng không sử dụng bao giờ."
Mễ Kiều ngượng ngùng nói, hai má đỏ hồng thẹn thùng.
"Ha ha."
Giọng cười yếu ớt, Trầm Nghê Trần nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mễ Kiều, ánh mắt kiên định nhìn côminh chứng cho lời thề son sắt của anh.
"anh có thể dậy em, hơn nữa, sau khi đi Mỹ, anh có thể tìm thầy giáo cho em, sau đó em có thể thi đại học. Nơi đó không có J thị, không có trường quân giáo Tây Sơn, không có quân kỷ làm em chán ghét. [quan trọng nhất là không có luân lý chèn ép chúng ta _ đương nhiên, anh đem câu này nuốt vào trong bụng] anh có thể cam đoan với em, chúng ta ở bên kia, sẽ là cuộc sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-bat-luong-quan-hon/968972/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.