Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan rời khỏi Thiên Y Cốc, đầu tiên là tập hợp những âm linh kia lại.
Ngoại trừ nữ tử ngay lúc đó còn có hai người có thực lực suy yếu.
"Dao Tân đại nhân, Ngài phải cẩn thận."
Vu Hoan gật đầu: "Vất vả cho các ngươi."
"Có thể vì Dao Tân đại nhân làm việc, là phúc khí của bọn thuộc hạ."
Ánh mắt Vu Hoan lóe loét, cắt ngón tay thu những âm linh đó về.
Khôi phục được nhiều thực lực như vậy, Vu Hoan sử dụng loại kỹ năng này hoàn toàn không bị đè nén.
"Nàng không nghi ngờ bọn họ sao?" Từ sau khi những âm linh đó rời đi, bọn họ chưa từng xuất hiện.
Người duy nhất xuất hiện, đã chết rồi.
Vu Hoan hất hất tóc đẹp: "Từ trước đến nay ta chưa từng tin bọn họ thì lấy đâu ra hoài nghi? Bọn họ không có phản lĩnh phản ta, nhưng bọn họ có bản lĩnh liên hợp với người khác... chỉ là..."
Vu Hoan nói dở, cười đến có chút đê tiện...
Dù sao cũng là suy đoán.
Phủ Giang Thành, cửa thành.
Vô số người đợi ở đây, không dám vào thành, tuy cửa thành rộng mở nhưng người trong thành lại không có mấy ai, so với những người ở ngoài cổng thành thì hình thành hai cục diện một trời một vực.
Vu Hoan liếc mắt một cái đã thấy hai lão già như hạt giữa bầy gà trong đám người.
Hai lão già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1520347/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.