Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Đúng rồi.
Mắt Sở Vân Cẩm phát sáng, nàng ta nhớ rồi, thanh kiếm này...
Thiên Khuyết Kiếm... Sáng Thế Chi Kiếm.
Trên sách cổ đã từng ghi lại, nhưng không phải Sáng Thế Chi Kiếm đã bị phong ấn rồi sao?
Mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm cũng chưa từng có người nào từng gặp Sáng Thế Chi Kiếm.
Vì sao lại đột nhiên xuất hiện?
Trong mắt Sở Vân Cẩm hiện lên tia tham lam, Sáng Thế Chi Kiếm, nếu nàng ta có được nó...
Thần sắc Dung Chiêu có chút khó coi, một kích vừa rồi kia, vậy mà nàng ta có thể chống cự được.
Bởi vì nàng ta là người cứu thế cho nên đòn tấn công của hắn đều sẽ biến yếu sao?
"A... Bách Lý Vu Hoan, sao ngươi lại may mắn như vậy?" Sở Vân Cẩm đột nhiên nở nụ cười.
Kiếp trước như thế, kiếp này vẫn là như vậy.
Kiếp trước nàng là gia tộc vinh quang, chúng tinh chúc mục*, tiền hô hậu ủng.
(Chúng tinh chúc mục ( 众星瞩目 ) ý chỉ trăng sao vây quanh, luôn được che chở là cái rốn của vũ trụ.)
Mà nàng ta lại rơi vào nông nỗi không được chết già.
Trời cao có mắt lại cho nàng ta một lần cơ hội, nàng ta phải cướp lại những thứ của Bách Lý Vu Hoan trước một bước, nhưng vì sao...
Nàng lại có ánh hào quang vô hạn như cũ?
Cho dù bị gia tộc ruồng bỏ, thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1520367/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.