Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Hắn gọi là Tạ Trản.
Tạ Như Nhân không muốn đặt tên cho hắn, đây là tên do chính hắn chọn.
Bởi vì, hắn hy vọng trong sinh mệnh mình, có một ngọn đèn.
Một trản*, liền tốt rồi.
*Trản (盏): ngọn đèn.
Hắn sợ bóng tối, tỏ ra mạnh mẽ đều là giả.
Trước khi Ngọc tiểu thư xuất hiện, cuộc đời hắn là một mảnh hắc ám.
Lúc đầu biết cô là bạn gái Thẩm Anh Bác, địch ý của hắn với cô quả thật rất lớn. Bên trong tự ti mẫn cảm chính là ngạo kiều ủy khuất, hừ, nữ nhân mắt mù, thế mà lại thích Thẩm Anh Bác, thật làm người ta chán ghét!
Hơn nữa, cô còn đứng ở trước cửa phòng vũ đạo nhìn lén hắn luyện tập.
Nữ nhân lả lơi ong bướm, giẫm lên con chó Thẩm Anh Bác, sau đó lại mơ ước sắc đẹp Tạ Trản hắn.
Hừ, không biết xấu hổ!
Cho đến một lần kia, cô ở nhà ăn chia tay Thẩm Anh Bác.
Nói hàm răng tên đó dính lá cải, hắn mới chân chính nhìn đến Ngọc Phồn Tinh.
Dáng dấp nha, phấn điêu ngọc trác, da tuyết hoa nhan, như búp bê sứ nhỏ. Con ngươi thủy nhuận trong suốt đến ngốc nghếch.
A, đôi mắt này cũng không mù.
Nhìn cô lớn lên xinh đẹp, lại chia tay với Thẩm Anh Bác rồi, hắn quyết định không chán ghét cô nữa.
Kết quả. . .
Cô vậy mà lại luôn miệng nói muốn nuôi hắn?
Tạ Trản lúc ấy, ma xui quỷ khiến mà cảm thấy, được cô nuôi, hình như cũng không có hại. Cô xinh đẹp, lại có tiền, hơn nữa ngốc nghếch dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-nhan-vat-phan-dien-hom-nay-cung-that-ngoan/2072059/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.