Trương đại ca cau chặt mày nhưng khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp kia của Nam Nhiễm thì vẫn xua tay.
"Được rồi, ký đi."
Chỉ là hiện tại giọng điệu của hắn ta không còn khách khí như lúc đầu nữa mà nghe ra có chút khó chịu.
Nam Nhiễm nắm chặt bản hợp đồng kia, rũ mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Đó là hai mươi vạn?"
Trương đại ca nhìn chằm chằm Nam Nhiễm: "Một đồng cũng không thiếu, cô có thể tự mình kiểm tra." Dứt lời, hắn ta dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn thu một chút lợi tức trước." Khi nói, ánh mắt của hắn ta mang theo tia dâʍ ɖu͙ƈ khó mà che dấu. Hắn ta cười rộ lên, tiếng cười nghe có chút quái dị.
"Cởi đi." Vừa nói vừa giơ tay muốn xoa đầu Nam Nhiễm, ý cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn, "Cởϊ qυầи áo ra sẽ được hai mươi vạn, không thể không nói tốc độ kiếm tiền của mấy người phụ nữ các cô thật nhanh. Đàn ông chúng tôi trăm đắng ngàn cay kiếm tiền cuối cùng tiền kiếm được lại rơi vào tay của mấy người phụ nữ các cô."
Hắn ta vừa nói xong, hai tên đằng sau cũng cười lớn.
"Đại ca nói rất đúng!"
Vừa nói, không biết tại sao hai người kia lại bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Trương Vũ Huyên đã sớm nhận thấy tình hình không tốt nên cố ý trốn ra đằng sau cây cột chờ đợi.
Trương đại ca duỗi tay tháo thắt lưng của mình ra.
Sau đó lại cởϊ qυầи, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ lắc lư trong phòng khách.
Ánh mắt dâm tà dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947866/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.