Nam Nhiễm nhìn anh chỉ trong một lần đã uống hết chén thuốc kia. Cô lập tức giơ tay ôm lấy Hoắc Xu, mí mắt hơi cụp xuống, mấy giây sau đã ngủ say.
Hoắc Xu cảm nhận được cái tay đang vuốt ngực anh bỗng nhiên dừng lại, không cử động. Anh duỗi tay khó khăn lắm mới ôm cả người cô vào trong lòng, đang muốn hỏi cô sao lại chạy tới đây thì vừa cúi đầu đã phát hiện người kia đã dựa vào lòng anh ngủ ngon lành.
Anh nắm lấy tay cô, hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Nam Nhiễm.
Không thể phủ nhận, anh nhất kiến chung tình(*) với cô gái không biết giữ ý giữ tứ này.
Lúc thấy cô đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của mình, tim của anh đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Vì đề phòng không để bác sĩ vào đây nữa anh chỉ đành tháo mấy thiết bị đo lường kiểm tra trên ngực xuống. Vừa nghĩ, anh vừa giơ ta cởϊ áσ khoác và tháo giày giúp Nam Nhiễm.
Động tác của anh không quá thành thạo, cũng phải dù gì đây cũng là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm cuộc đời anh cởϊ qυầи áo cho người khác. Đồng dạng đây cũng là lần đầu tiên anh bị một cô gái ôm ngủ như thế này.
Ngược lại, nhìn qua trông cô rất thành thạo giống như đã từng ôm qua rất nhiều người đàn ông.
Nghĩ như vậy, hơi thở lạnh nhạt quanh người mỗi lúc một gia tăng. Anh nhịn không được kéo cô sát vào lòng mình, sau đó dùng sức ôm chặt lấy.
Nam Nhiễm không biết suy nghĩ này của Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1680604/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.