Nàng vừa đi vào liền phát hiện mặt tường trong địa lao sớm đã bị Nam Nhiễm làm hỏng, rồi lại đưa mắt Nam Nhiễm mặc một bộ y phục đỏ rực lăn qua lộn lại trên chiếu.
Bởi vì đang chìm trong cảm xúc riêng của mình nên Nam Nhiễm không phát hiện Tô Yên tới.
Tô Yên trầm mặc vài giây sau đó đưa dạ minh châu trong tay tới trước mặt cô.
"Quân Lâm nhờ ta đưa cái này cho ngươi."
Nam Nhiễm nghe thế liền ngẩng đầu nhìn thử.
Thời điểm nhìn thấy viên dạ minh châu cực lớn tản ra ánh vàng rực rỡ trong tay Tô Yên, hai con ngươi đen như mực của cô cuối cùng cũng có tiêu cự.
Cô đứng dậy, duỗi tay ôm viên dạ minh châu đó vào lòng.
Đợi đến khi sờ đủ rồi cô mới cúi đầu nhìn thoáng qua viên dạ minh châu kia, nghi ngờ hỏi: "Không phải hắn đã hủy hết tất cả dạ minh châu rồi sao? Sao vẫn còn thế?"
Tô Yên nghe không hiểu cô đang lầm bầm chuyện gì, chỉ đứng một bên không nói không rằng.
Một tay Nam Nhiễm ôm dạ minh châu còn người thì tiến lên hai bước sau đó dựa đầu vào vai Tô Yên.
Cuối cùng thì luồng khí hắc ám trên người cô đã vơi đi không ít.
Nam Nhiễm giơ ngón tay trắng nõn của mình lên, vẽ một hình xoắn ốc trên vai Tô Yên, miệng nhỏ giọng nói: "Ngươi có cách nào để người khác hoàn toàn ở bên cạnh không thể rời xa ngươi không? Ngươi nói xem, hạ dược tốt hay là nhốt lại thì tốt hơn?"
Tô Yên nghe đến hai kiểu lựa chọn này, có hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/300802/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.