Vũ Ti Phượng hít một hơi thật sâu, không phải là chàng chưa nghĩ tới tình huống này, nhưng khi gặp phải vẫn không khỏi cảm thấy áp lực vô cùng. Chàng đứng trong chính sảnh, suy nghĩ một chút mới nói: "Các trưởng lão xin hãy đứng lên! Về chuyện của Ly Trạch cung, ta nghĩ chúng ta cần thận trọng suy xét thảo luận."
La trưởng lão nói: "Tuy rằng không quá trông cậy vào Quân Thiên hoàn, lão đây cũng không nhận ra rằng mục đích tồn tại của Ly Trạch cung là vì nó! Nhưng cũng đã một ngàn năm trôi qua rồi, hạt mưa cũng có thể chui lọt qua đá rồi(*),huống chi là ước nguyện ban đầu của người thành lập!"
(*) đại ý như kiểu thời gian dài trôi qua, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt tán thành. Vũ Ti Phượng cất cao giọng: "La trưởng lão nói đúng. Cá nhân ta cho rằng sự tồn tại của Ly Trạch cung không cần chỉ phụ thuộc vào Quân Thiên hoàn. Ta còn nhớ khi trước, Ly Trạch cung muốn thu nạp đệ tử mới đều là đến Hải ngoại cưỡng ép những tộc nhân có tư chất. Ta thấy, việc nên làm trước tiên là thay đổi cách nhìn của tộc nhân về Ly Trạch cung."
Mọi người thấy thái độ của chàng như vậy, trong lòng khấp khởi mừng thầm, không ngờ lại nghe chàng nói thêm: "Còn về phần tiếp nhận vị trí chủ sự, ta nghĩ cần bàn bạc kĩ hơn... Thứ nhất là tuổi ta còn trẻ, không thể khiến mọi người tin phục, hai là bản tính ta vốn lười nhác, không quá cầu tiến, chỉ sợ vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-5-luu-ly-my-nhan-sat/1801110/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.