Mưa phùn vẫn rơi không ngớt, sắc trời u ám, mưa bui rơi xuyên thấu qua cành lá khe hở, giống như một ngấn nước trong suốt rơi tự do trong rừng rậm. Những cành lá xanh tươi, non nớt, tỏa ra những mùi thơm thoang thoảng lan tỏa khắp các ngõ ngách.
Nơi này cách thành Thần Sơn hơn mười dặm, thuộc địa phận Phong quốc. Có điều so với Mậu Lâm hẻo lánh, thì vẫn coi là xa xôi hẻo lánh hơn, còn nhiều xà trùng hổ báo. Trong mưa gió, thậm chí có thể nghe được tiếng gào rú của hổ báo vọng đến từ những nơi sâu thẳm nhất của cánh rừng.
Trong rừng, năm sáu con tuấn mã đang đi qua những khe hở của rừng cây rậm rạp.
Chu Tiểu Ngôn lúc này đã thay bộ trang phục của người Phong quốc, tuấn mã của Hàn Mạc cùng đi song song, phía sau bọn họ cách đó không xa là Hồng Tụ lạnh lùng như băng với hai gã kị sĩ mặc xiêm y Phong quốc.
- Kì thực …cũng không cần phải phiền toái như thế!
Vẫn chưa chịu hé răng một lời , Chu Tiểu Ngôn rốt cục phải mở miệng nói .
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không thể coi thường người Phong quốc nhân…Bọn họ là mãnh thú rừng núi ,có trời sinh khứu giác…một khi mãnh thú trong núi nổi điên lên, thì rất khó để đối phó.
Quay đầu lại nhìn hai tên kị sĩ cách đó không xa, bình tĩnh nói:
- Có bọn họ hộ vệ, ngươi có thể tránh đi được nhiều phiền toái, thuận lợi rời khỏi nơi này.
Khẽ mỉm cười:
- Biệt tích mấy tháng, bọn Trầm Phi chỉ sợ rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-than/2649532/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.