Trên giường, Thôi Diễm dùng miệng tỉ mỉ phục vụ tôi. Những dấu tay trên mông Chu Phù từng l**m qua, hắn cũng l**m lại một lần.
Lỗ hậu tôi thả lỏng mở ra.
Nước bọt trộn lẫn với dịch thể, hắn dùng lưỡi bôi trơn khắp th*n d*** tôi, rồi đưa một ngón tay vào.
Lại thêm một ngón nữa.
Ngay khi ngón thứ ba vừa luồn vào khe đùi, điện thoại bên gối bỗng rung lên, vo ve như tiếng ong bên suối mùa xuân.
“Tắt đi.” Thôi Diễm nhả vật của tôi ra, bực bội nói.
Tôi liếc hắn một cái, nhấc máy.
Đài truyền hình gọi đến, họ vẫn đang phát sóng trực tiếp.
“Hắn tham gia cái gì vậy? Chương trình hoà giải vợ chồng à?!” Người g*** h** ch*n tiếp tục càu nhàu.
Tôi định bảo hắn im lặng, nhưng điện thoại đã bị giật khỏi tay tôi.
Bên kia, người dẫn chương trình hỏi: “Có phải anh Chu không ạ? Chồng anh đang ở chương trình của chúng tôi, anh… Có biết không?”
Nói nhảm.
Hàn Đa Khôi ngượng ngùng gọi tôi: “Chu Tương?”
Vừa nghe thấy giọng hắn, Thôi Diễm lập tức hứng chí, vội vàng lên tiếng: “Cậu ấy đã lên thiên đường rồi.”
Bên kia im lặng một lúc.
Người dẫn chương trình: “Xin hỏi anh là…?”
“Tình nhân cùng hội cùng thuyền của Chu Tương,” Hàn Đa Khôi vội vàng giải thích, rồi hỏi ngay Thôi Diễm: “Thiên đường gì? Mày… giết em ấy rồi à? Lợn rừng Thôi?”
Thôi Diễm không phải là chó hoang sao? Tôi có chút ngẩn ngơ. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyet-chien-tren-dinh-dien-cuong/2984412/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.