“…” Đàm Ngôn Hứa nhìn chằm chằm bức tranh vẽ tay kia một lúc, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Anh buộc phải công nhận rằng Hứa Yến Nhiên đoán đúng.
Đang xem thì có người đến trước cửa.
Đàm Ngôn Hứa bèn nhét tờ giấy note vào giữa cuốn sách đang mở, nghiêng đầu nhìn người vừa đến.
“Ngôn Hứa.” Người đến là Biên Kỳ Văn – một bác sĩ khác trong khoa.
Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu: “Mới đến à?”
Tối nay cả hai người cùng trực.
Biên Kỳ Văn: “Ừ, cậu đến từ mấy giờ?”
Đàm Ngôn Hứa: “Khoảng tám giờ.”
Ở nhà cũng không có việc gì làm nên anh đến trước.
Biên Kỳ Văn không khỏi cảm thán: “Sao cậu thích đi làm thế?”
Đàm Ngôn Hứa: “....Cũng tàm tạm.”
Cũng có thích, nhưng không đến mức quá thích. Chẳng qua là Đàm Ngôn Hứa ở nhà cũng nhàn rỗi, chi bằng đến bệnh viện dạo một vòng.
Biên Kỳ Văn nghẹn lời, liếc thấy hộp kẹo trên bàn của anh: “Sao cậu lại mua nữa rồi? Trước đây không phải cậu bảo là muốn kiêng kẹo sao?”
Ít người biết rằng một Đàm Ngôn Hứa lạnh lùng cũng chẳng liên quan gì đến chữ ‘kẹo’ kia lại thích ăn kẹo.
Biên Kỳ Văn và anh là bạn học đại học, thế nên rất rõ sở thích nhỏ này của anh.
Đàm Ngôn Hứa: “....Không phải tôi mua.”
Gần đây anh đang kiêng kẹo, cách một ngày chỉ ăn một viên.
Biên Kỳ Văn nhướng mày, chợt nhớ ra điều gì đó: “Vừa nãy tôi thấy mấy cô y tá ở ngoài phát quà vặt.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ranh-gioi-nhap-nhem-thoi-tinh-thao/2706305/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.