Rời khỏi kinh thành, người ngựa một đường không nghỉ, nhanh chóng hành quân, chỉ trong nửa tháng đã đặt chân tới biên giới Tẩu Mã Xuyên.
Tra Lan Đóa ngồi trên lưng ngựa, nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, chóp mũi đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, hắng giọng: “Ta khát nước.”
Vệ Phong Lâm đang cưỡi ngựa ngang hàng với nàng, lấy bình nước trong ngực đưa cho Tra Lan Đóa.
Nàng cầm lên uống một ngụm lớn, đã khát rồi còn cố ý không đóng chặt nắp bình, ném trở lại ngực Vệ Phong Lâm. Hắn không hay biết gì mà đón lấy, bị nước bắn tung tóe làm ướt một bên gò má. Tra Lan Đóa bật cười.
Vệ Phong Lâm mới nhận ra mình bị trêu chọc, có chút bối rối, lại im lặng không nói gì, gài chặt nút đậy lại.
Binh sĩ ở bên cạnh nhìn thấy, nhìn Vệ Phong Lâm cười cười: “Vệ Giáo úy, ngài có phúc đấy, tam công chúa xem ra là muốn chiêu ngài về làm phò mã.”
Vệ Phong Lâm chau mài, lạnh giọng đáp: “Ta là người trung nguyên.”
Tra Lan Đóa dĩ nhiên hiểu ý hắn, bực dọc hừ một tiếng, thúc ngựa vượt lên trước không thèm nhìn hắn nữa.
Hạ Nhuận quay đầu chứng kiến hết thảy, cúi đầu cười trộm, chẳng bao lâu, Tra Lan Đóa đã đuổi kịp Hạ Nhuận và Bùi Trường Hoài.
Tra Lan Đóa lầm bầm mắng mấy câu bằng tiếng Bắc Khương.
Hạ Nhuận nghe không hiểu, Bùi Trường Hoài lại mỉm cười: “Vệ Phong Lâm là quan viên của Đại Lương, không phải chỉ một lời của phụ quân ngươi là được, huống hồ, việc trước mắt là phải cứu ông ta ra.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/re-ngang-gio-tuyet-khi-ngo-cau/687067/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.