Sau khi về nước và bắt đầu hẹn hò, Lương Uyển đã hỏi Chu Lịch rất nhiều lần: "Anh thích em ở điểm nào? Tại sao lại yêu em?"
Câu trả lời của Chu Lịch luôn mơ hồ, không bao giờ thực sự giải đáp được nghi vấn trong lòng cô.
Nguyên nhân căn bản là — bản thân Chu Lịch cũng không thể lý giải được.
Yêu là yêu thôi.
Mơ hồ, không rõ ràng vốn không phải phong cách hành sự của Chu Lịch. Anh làm việc thường rất dứt khoát, gọn gàng. Nhưng trong chuyện tình cảm, anh lại không có sự chắc chắn, cũng chẳng có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên anh trải qua. Dù vốn quen với việc tính toán sâu xa, nhưng vẫn có lúc như chim non lần đầu ra khỏi tổ, bối rối và ngơ ngác.
Lần đầu bay vào lãnh thổ xa lạ, chật vật là điều tất yếu.
Bước chân đầu tiên ra khỏi tổ, chính là ngã nhào xuống đám lá khô chất đống trong rừng.
Nói một cách khách quan, Chu Lịch không thiếu người theo đuổi. Dù anh và Lương Uyển đều toát ra khí chất lạnh lùng, khó tiếp cận, nhưng vẫn có những "nhà đầu tư" chấp nhận đối mặt với rủi ro thất bại mà can đảm tiếp cận. Đến tuổi này, anh đã gặp đủ mọi kiểu theo đuổi. Như Mia năm xưa, thẳng thắn và táo bạo, dù không ai trơ trẽn như cô.
Tinh thần kiên trì không bỏ cuộc không phải chỉ mình Mia có. Khi học thạc sĩ, em gái của một người bạn cùng lớp đã tỏ tình với anh tới năm lần. Mỗi lần bị từ chối, Chu Lịch đều rất dứt khoát nhưng vẫn lịch sự, giống hệt cách anh từ chối Mia. Câu trả lời luôn là: "Anh không có ý định yêu đương" hoặc "Sẽ có người phù hợp với em hơn."
Anh là người lạnh lùng, nhưng không vô lễ, cũng không buông lời cay nghiệt.
Đến lần thứ năm, người bạn cùng lớp ấy đến nói chuyện, bảo rằng em gái cậu ta bỏ ăn bỏ uống, tiếp tục như vậy là không ổn, hỏi anh có thể mở lòng một chút, thử quen cô ấy không.
Lần thứ năm đó, Chu Lịch nói với cô gái nhỏ: "Xin lỗi, nhưng anh sẽ không có cảm xúc với em — bây giờ và mãi mãi cũng vậy. Đừng thử nữa."
Từ đó về sau, anh càng thẳng thắn hơn khi từ chối người khác, đỡ tốn thời gian và rắc rối.
Điều kỳ lạ là — những lời như thế, anh chưa từng nói với một Mia bám dai như đỉa.
Chu Lịch có sự cố chấp và lý giải riêng trong chuyện tình cảm.
Người mà lần đầu gặp mặt đã khiến lòng anh không gợn sóng — về sau cũng sẽ mãi như thế. Ở phương diện này, thậm chí có thể gọi anh là "nguyên thủy".
Anh tin vào d.ục v.ọng nguyên thủy.
Có thể là d.ục v.ọng xác thịt, nhưng không chỉ có vậy.
Là sự tò mò.
Tò mò là bước đầu tiên để muốn tìm hiểu một người.
Nếu không có hứng thú, thì chẳng cần tiếp tục gì cả.
Chu Lịch không thích lãng phí thời gian.
Anh rất thành thật với bản thân. Anh không tự tô vẽ rằng trước khi gặp Lương Uyển mình chưa từng tò mò về ai. Từng có — mơ hồ nhớ lại là một lần ở ngoại ô một trường đại học Bắc Kinh, có một cô gái đến bắt chuyện, cách tiếp cận cũng rất tầm thường. Khi đó Chu Lịch từ chối bằng một câu: "Tôi có bạn gái rồi." Cô gái chỉ ngẩn ra gật đầu, không nói gì. Anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt định dừng lại nhưng rồi lại nhanh chóng rời đi, vội vã đến hội trường nơi Trình Liên Thư có buổi diễn thuyết. Giờ thì gương mặt cô gái ấy anh cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Còn Lương Uyển — hay nói đúng hơn là Mia — ngay từ khoảnh khắc bước vào quán bar, dáng vẻ thỏ trắng đội lốt thợ săn và những hành động kỳ lạ của cô đã khơi dậy sự tò mò của Chu Lịch.
Nhưng sự tò mò ấy cũng có giới hạn.
Hơn nữa, anh chưa bao giờ có ý định chủ động theo đuổi ai. Sự kiêu ngạo của anh giấu rất sâu, không phô trương, đến mức chính anh cũng không nhận ra.
Anh cũng không phải kiểu đàn ông sống bằng "nửa thân dưới", không hành động theo bản năng, nên mới có sự cố chấp riêng trong tình cảm.
Lương Uyển đi một vòng chọn con mồi, cuối cùng lại tìm được anh. Nhưng ngoài câu hỏi đầu tiên, những câu thứ hai, thứ ba của cô đều rất kỳ quặc — như thể cô có mục đích gì đó không thể tiết lộ. Cô nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều — cũng "thoáng" hơn nhiều.
Nhưng không thể phủ nhận, sự tò mò của Chu Lịch với cô ngày càng mãnh liệt.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trang điểm nhẹ nhàng của cô, làn da mịn màng, trong trẻo như ánh sương, đôi má ửng hồng như hoàng hôn. Không rõ là vì trang điểm đậm tay hay vì đã ngà say. Cô trợn tròn mắt, biểu cảm vô hại, trái ngược hoàn toàn với những gì cô nói.
Lần hai, lần ba — sự tò mò và ha.m m.uốn trong anh đều dâng lên. Chưa từng có trước đây.
Qua cửa kính, anh thấy cô đang cười đùa với một người đàn ông tóc vàng. Chu Lịch cau mày, cười lạnh trong lòng — nhanh vậy đã chuyển mục tiêu rồi sao?
Người đàn ông tóc vàng đó có đôi bàn tay không an phận. Mà trùng hợp, Chu Lịch lại là người có trách nhiệm.
Có lẽ vì trách nhiệm, anh bước vào quán cà phê đó.
Ít nhất là lúc đó, Chu Lịch nghĩ vậy.
Tối hôm đó, cô giả vờ say ba phần như thể là bảy, tám phần. Anh nhìn ra — nhưng vẫn để cô dựa vào mình. Cô làm rơi hết đồ trong túi xách, anh cũng không tức giận, kiên nhẫn nhặt lên từng món.
Anh muốn xem rốt cuộc cô định làm gì — liệu cô có thực sự dám làm như vậy.
Cô — hình như thực sự dám.
Giọng Lương Uyển không cao, vừa đủ trầm ấm, không thô, có chút từ tính, nhưng không gượng gạo. Nâng giọng thì trong trẻo, hạ xuống thì như men rượu.
Con người vốn là động vật yêu bằng mắt — Chu Lịch cũng vậy.
Dù đêm đó anh cũng uống rượu, nhưng anh không đổ lỗi cho cơn say. Làm thế là hành vi của kẻ nhát gan.
Đêm đó, anh bị dẫn dắt bởi d.ục v.ọng, tò mò và một cảm xúc kỳ lạ nào đó. Nhưng như anh từng nói với Lương Uyển — tình một đêm không phải phong cách của anh. Cách giáo dục và tư tưởng của anh không cho phép điều đó.
Trước khi phá vỡ ranh giới cuối cùng, anh đã tốt bụng cảnh báo cô: "Một khi bắt đầu, sẽ không thể kết thúc."
Không biết Lương Uyển hiểu câu đó là "trong lúc làm sẽ không dừng giữa chừng" hay không hề coi trọng, hoàn toàn không để tâm. Có lẽ lúc đó, cô đang hưng phấn vì sắp đạt được mục tiêu.
Chu Lịch không biết đọc tâm trí người khác, anh không biết thực ra cô đang hồi hộp đến mức chẳng thể nghĩ sâu.
Làm chuyện đó với người lạ — là một việc điên rồ, cũng đầy căng thẳng.
Sự tò mò, ha.m m.uốn, trách nhiệm — những lý do càng chồng chất, cuối cùng cũng bùng nổ. Chu Lịch đề nghị đưa cô đi du lịch Na Uy, cô đồng ý.
Trong mười mấy ngày đó, trong khi Lương Uyển không hề hay biết, anh vẫn lặng lẽ quan sát cô.
Chu Lịch không phải kiểu người từng trải thế sự rồi mới trở nên lõi đời. Ngược lại, anh lớn lên trong một gia đình gần như là không tưởng. Tuy vậy, xung quanh anh toàn là người thông minh, sắc sảo. Ánh mắt anh tập trung vào Lương Uyển lúc xúc động, như thể đang từng lớp từng lớp cởi bỏ quần áo cô, đồng thời thăm dò nội tâm cô.
Anh là người rất coi trọng quyền riêng tư, nhưng lại không kìm được muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô.
Ví dụ như... giả vờ không hiểu tiếng Trung.
Anh chưa từng trả lời thẳng vào vấn đề khi cô hỏi về khả năng tiếng Trung của anh. Không hẳn là nói dối, chỉ là giả ngu.
Hầu hết thời gian, Lương Uyển thích đứng sau lưng lén nhìn anh. Cô cũng thích quan sát, điểm này rất giống anh. Chu Lịch không thích người nhàm chán. Nếu ai đó nghĩ Lương Uyển cũng bình thản như vẻ bề ngoài, chắc chắn là sai. Nội tâm cô tuyệt đối không phải là vùng biển lặng gió nơi xích đạo, mà là cơn bão đang cuồng phong gào thét không ngừng.
Khi cô quay lưng lại với anh, anh bắt đầu quan sát. Thỉnh thoảng vô tình chạm mắt nhau trong vài giây, có thể nhìn thấy trong mắt cô rất nhiều điều — ví dụ như... guilty (có lỗi).
Chu Lịch từ nhỏ đã sống đầy đủ vật chất, chưa bao giờ thiếu thứ gì mình muốn, thứ anh muốn thì nhất định sẽ có được. Nhưng cũng vì thế, anh không mấy hứng thú với đa số mọi thứ. Thế mà Lương Uyển lại khiến anh đặc biệt quan tâm.
Phong thái quý ông là thói quen của anh, anh chưa bao giờ ép ai làm điều gì. Suốt chuyến đi, anh luôn chiều theo và hợp tác, giúp cô hoàn thành những điều cô muốn làm. Nhưng đôi khi, cô lại tự thu mình, và vào những lúc đó, Chu Lịch chỉ muốn xoay mặt cô lại, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh đã nhìn ra một phần cuộc sống của cô.
Tạ Vãn Hinh, chị Alice, và Trần Tri Nguyên — người mà cô từng thích.
Anh từng hỏi Lương Uyển dự định sau khi rời khỏi Na Uy. Mỗi lần, cô đều nói sẽ liên lạc lại sau khi về nước. Chỉ cần Chu Lịch hơi liếc mắt nhìn vào mắt cô là biết cô đang nói dối.
Đêm cuối cùng, Chu Lịch không ngủ được.
Tiếng ho cô cố nén trong chiếc khăn quàng cổ vẫn bị anh nhạy bén phát hiện. Anh vốn có thể lực tốt, nên việc ở cạnh cô không khiến anh mệt mỏi chút nào. Suốt đêm, anh nhắm mắt lại, cảm nhận được cô đang gắng gượng giữ tỉnh táo dù thân thể bệnh tật. Cô đang đợi... thời điểm.
Trước khi đi, cô dùng giấy bút trong khách sạn viết gì đó, cúi sát lại gần anh, thân người che mất ánh đèn đầu giường. Thế giới cam đỏ dưới mí mắt anh bỗng tối sầm lại, hương thơm từ người cô lướt qua.
Sau đó, cô rời đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Chu Lịch từng nghĩ sẽ ngồi dậy, ngăn cô lại, truy hỏi cho rõ, nhưng anh cảm thấy... không cần thiết, thật mất mặt. Dù là đàn ông hay phụ nữ, quấn lấy người ta không buông là hành động hèn mọn nhất.
Cho đến khi cánh cửa phòng khép lại, tiếng ổ khóa tự động phát ra "cạch" một tiếng, Chu Lịch mới ngồi dậy, nhìn thấy dòng chữ xin lỗi viết bằng tiếng Đức và 1000 Krone mà cô để lại.
Chữ cô viết rất đẹp, như chính con người cô vậy.
Nhưng hành động ấy lại ngây ngô đến mức như đang sỉ nhục anh.
Trái tim vững như đá cũng thoáng có chút bực dọc, Chu Lịch vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác.
Nhưng trước khi rời đi, anh lại nhặt nó lên, cho vào túi.
Cả chuyến đi Na Uy, Chu Lịch đều đang dung túng cho sự lừa dối của cô.
Chu Lịch cả đời thuận buồm xuôi gió, nhưng trước khi thành lập công ty Voss, anh từng cùng một người bạn thân sáng lập một công ty mạng xã hội. Anh luôn có hoài bão sự nghiệp, và năng lực cũng xứng đáng với tham vọng ấy. Ban đầu, mọi thứ rất suôn sẻ, cho đến khi người cộng sự vì lợi ích khổng lồ trước mắt mà phản bội lại công ty và anh. Chu Lịch chỉ để lại cho người đó bốn chữ: "Tầm nhìn hạn hẹp", rồi rời khỏi công ty. Anh là người thù dai, không lưu luyến quá khứ, sau đó nhanh chóng dùng thủ đoạn dập tắt sự nghiệp đối phương. Nhưng anh cũng không để hận thù kéo dài, gấp trang sách, bắt đầu hành trình mới.
Việc điều tra thông tin của Lương Uyển với Chu Lịch là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngay đêm đầu tiên họ ở cùng nhau, cô đã sơ suất một chuyện. Cô chỉ lo nghĩ về thành công trước mắt mà quên mất việc giao hộ chiếu cho người lạ nguy hiểm đến mức nào.
Lương Uyển – LIANG WAN
In ấn rõ ràng, cấp tại Hàng Châu, Chiết Giang.
Cô làm việc ở Bắc Kinh.
Đúng là có duyên.
Bàn tay anh hoàn toàn có thể vươn tới Bắc Kinh.
Nhưng Chu Lịch không làm vậy.
Giống như lời anh từng nói với Hách Dịch Phi: Tình yêu không quan trọng hơn sự nghiệp. Anh sẽ không vì thứ không quan trọng mà làm lớn chuyện. Huống chi giữa anh và Lương Uyển, còn lâu mới gọi là tình yêu.
Chu Lịch lớn lên trong một gia đình như không tưởng, ít ra là người ngoài nhìn vậy.
Chu Diên và Trình Liên Thư yêu nhau suốt mấy chục năm không đổi, là tri kỷ đồng điệu về tâm hồn, cũng không phải kiểu cha mẹ nghiêm khắc, mọi thứ đều chiều theo anh. Duy chỉ có một điều, cả hai đều rất coi trọng sự nghiệp và học vấn, thứ họ cho anh là vật chất, không phải sự đồng hành. Chu Lịch không trách cứ gì họ, anh đã quá đủ đầy, chỉ là điều đó cũng hình thành nên tính cách không dựa dẫm tình cảm của anh.
Việc Trình Mạn ra đời nằm ngoài dự tính của anh.
Cha mẹ anh không quên hỏi ý kiến anh, và anh tất nhiên tôn trọng quyết định của họ.
Có lẽ vì Chu Diên và Trình Liên Thư không còn sức lực như trước, nên khi Trình Mạn ra đời, họ dồn hết tình thương từ vật chất đến tinh thần cho cô bé, nuôi dạy thành một cô nhóc không coi trời ra gì.
Chu Lịch không thích trẻ con, thấy chúng là sinh vật thử thách sự kiên nhẫn, nhưng anh vẫn rất mực làm tròn trách nhiệm của người anh.
Sau khi Lương Uyển rời đi, Chu Lịch quay lại Đức tiếp tục công việc.
Trước khi về nước, Hách Dịch Phi kiên trì truy hỏi anh về người phụ nữ trong phòng khách sạn.
Chu Lịch lười trả lời, mãi đến khi tiễn anh ta đi mới thấy yên bình.
Sau khi yên bình, anh bắt đầu rảnh rỗi, mà rảnh thì lại nghĩ ngợi.
Chu Lịch phát hiện, mỗi khi d.ục v.ọng trỗi dậy, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng người phụ nữ tên Mia — hay chính là Lương Uyển. Và chuyện này... cứ lặp đi lặp lại.
Bên tai anh còn văng vẳng giọng nói, động tác, thậm chí cả làn sương trong ánh mắt cô.
Sương sớm rơi xuống như suối nguồn trong vắt.
Anh lấy ra tờ giấy nhớ đầy nếp nhăn, trầm ngâm lật xem thông tin về cô. Thông tin không đầy đủ, chỉ là những điều cơ bản. Những thứ sâu xa hơn, anh không muốn tìm hiểu.
Việc quá mức chú ý đến cuộc đời của người khác đồng nghĩa với việc muốn tham dự, thậm chí hòa nhập vào đó.
Nhưng vẫn chưa đến mức đó.
Từ năm ngoái, Chu Lịch thực ra đã có ý định đưa trọng tâm sự nghiệp về nước, chỉ là đang chờ một cơ hội.
Lần đó đến tham dự một buổi triển lãm, Chu Lịch bay sang Thượng Hải một chuyến, tiện đường cũng ghé qua Bắc Kinh.
Anh gặp các lãnh đạo cấp cao của công ty tại Bắc Kinh, mở vô số cuộc họp về việc phát triển của Voss trong nước.
Sau đó, Chu Lịch đỗ xe trước công ty quảng cáo Fingerprint. Khoảng cách giữa hai công ty rất gần, gần như nằm trong cùng một khu thương mại.
Lúc đó là mùa xuân, Bắc Kinh vẫn còn gió lạnh, nhưng trên ngọn cây trước cổng đã đầy chồi non xanh mướt. Anh ngồi trong xe lặng lẽ nhìn tòa nhà một lúc, suy nghĩ không biết là do tự ái, hay vì còn oán hận, hay đơn giản chỉ là chưa thể buông tay.
Có lẽ là sự kết hợp của tất cả.
Rõ ràng anh đã cảnh cáo cô rồi.
Một khi bắt đầu thì sẽ không có kết thúc.
Nhưng anh chưa bao giờ là người cưỡng ép người khác.
Lúc chuẩn bị rời đi, hoàng hôn đang phủ lên rìa tòa nhà, mặt trời như một viên bảo thạch ánh vàng rực rỡ dần dần lặn xuống.
Lương Uyển ôm một đống tài liệu, vừa gọi điện thoại vừa vội vàng cùng đồng nghiệp chạy ra ngoài, dáng vẻ đầy lo lắng, rồi lên một chiếc xe công nghệ và rời đi.
Cô vụt qua trước mặt anh, mặc áo hoodie màu xanh đen và quần jean xanh nhạt, tóc buộc gọn gàng thành đuôi ngựa thấp.
Chu Lịch nhìn chiếc xe điện màu trắng đó, vô thức đạp ga bám theo một con phố, rồi đột ngột quay đầu ở ngã rẽ tiếp theo, chạy ngược hướng.
Anh đã kiềm chế được. Theo dõi cũng chẳng phải hành vi tốt đẹp gì.
Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Chu Lịch ngồi trong một quán ăn Quảng Đông đối diện Fingerprint, ánh mắt xuyên qua dòng xe cộ trên phố.
Mười giờ tối, nhà hàng sắp đóng cửa.
Lương Uyển xoa gáy, mệt mỏi rã rời bước ra từ tòa nhà văn phòng, mỗi bước chân đều nặng nề và chậm rãi. Vừa mới ra đến cửa, trời bắt đầu đổ mưa, chỉ vài giây sau đã thành mưa to. Cô vội vã chạy vào một tiệm trái cây bên đường, nhìn bầu trời đen kịt đầy oán thán, rồi gọi xe công nghệ và rời đi.
Ngày thứ ba, sau cuộc họp lúc 8 giờ rưỡi tối, Chu Lịch thấy Lương Uyển trong một cửa hàng gần Voss. Cô đi cùng bạn, chắc là Tạ Vãn Hinh, mua bánh mì, sữa và một ít trái cây. Chu Lịch đứng ở khu đông lạnh, cô lặng lẽ đi ngang qua trước mặt anh cách khoảng hai mét, nghiêng đầu nghe bạn than phiền về bạn trai.
Cô không phát hiện ra anh, hoặc là đã sớm quên người tình thoáng qua đó rồi.
Chu Lịch cụp mắt xuống, quay lưng rời đi.
Sau khi trở lại Đức, mỗi ngày anh vẫn họp với phía Bắc Kinh, đã quyết tâm sớm quay về. Voss ở trong nước đi theo hướng tinh hoa cao cấp, tiêu chuẩn đầu vào rất cao, danh tiếng tốt nhưng chưa đủ phổ biến, cần quảng bá để chen chân vào thị trường. Có vài công ty quảng cáo khá tốt, chuyện này vốn không cần anh đích thân lựa chọn, nhưng trong danh sách đề cử, anh thấy cái tên Fingerprint, trong những dự án thành công trước đây có cái do Lương Uyển phụ trách.
Anh khẽ cười.
Bingo.
Chu Lịch bắt đầu mơ thấy Lương Uyển.
Rất kỳ lạ, nhưng anh luôn có cảm giác hai người đã từng gặp nhau. Cảnh cô bước vào quán bar như sự thay đổi của bốn mùa, cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Khuôn mặt cô ngày càng rõ nét, tiềm thức được khơi dậy, chi tiết trong ký ức dần hiện lên — cô uống Cloudberry, quàng khăn màu bạc hà. Sức hấp dẫn mang tính si.nh lý ấy như một xoáy nước khổng lồ, hút anh vào trong.
Anh mở mắt, ánh trăng rọi lên giường, đầu ngón tay chạm vào vải giường từ lúc nào đã ẩm ướt.
Chu Lịch nhíu mày, ném ga trải giường vào máy giặt.
Anh ngồi trong thư phòng suốt đêm, sắp xếp lại cảm xúc phức tạp của mình dành cho Lương Uyển.
Anh không cho rằng vì cô là người phụ nữ đầu tiên của mình nên mới đặc biệt.
Đó là ngược lại.
Vì cô đặc biệt, nên anh mới tiếp cận.
Cô rất có cá tính, rất rõ ràng.
Dù cô luôn che giấu điều đó rất kỹ.
Tính cách cô tuyệt đối là cố chấp, giống hệt anh. Ở Bắc Kinh, cô sống cuộc sống bình thường đến tẻ nhạt, dập tắt hết những ngọn lửa đã từng bùng cháy trong cô ở Na Uy. Cô có hai mặt.
Tại sao lại chọn cách đè nén bản thân?
Chu Lịch nhìn bức tranh phong cảnh trên tường, trầm tư suy nghĩ.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong những đêm khuya.
Ấn tượng về Lương Uyển cũng ngày một sâu sắc hơn qua từng lần nghĩ lại, tình cảm lắng đọng theo thời gian, tích tụ càng lúc càng nhiều.
Chu Lịch cảm thấy mình có chút không bình thường.
Vừa giận dữ vì bị cô lừa dối và bỏ trốn, lại vừa tò mò về cuộc sống của cô.
Lương Uyển đã trở thành 20% lý do khiến anh đẩy nhanh tiến độ quay về nước.
Anh không muốn gây rắc rối cho cô, chỉ đơn giản muốn nhân tiện làm rõ cảm xúc của mình.
Lần đầu tiên Lương Uyển xuất hiện tại Voss, hai người không gặp nhau. Anh nhìn thấy cửa thang máy đưa cô lên khép lại qua khe rèm.
Chu Lịch nhìn tài liệu của công ty Fingerprint trong tay. Năng lực làm việc của Lương Uyển rất mạnh, cũng rất tận tụy.
Lần thứ hai, họ họp qua video. Chu Lịch hiếm khi không thẳng thắn, không lộ diện mà chỉ âm thầm quan sát cô. Cô trước mắt và cô ở Na Uy hoàn toàn khác biệt. Nhưng Chu Lịch không thích kiểu âm thầm này, sau đó vẫn mời cô đến văn phòng gặp mặt.
Câu đầu tiên khi cô gặp anh là hỏi tại sao lại chọn Fingerprint, sau đó lấy bốn chữ "công tư phân minh" để áp anh.
Chu Lịch chọn Fingerprint không hoàn toàn vì dây dưa với cô, mà còn vì năng lực làm việc của cô.
Không ngờ cô lại yêu cầu anh phải đưa ra lời giải thích, Chu Lịch chợt nhận ra mình cũng có phần cay nghiệt. Sự lạnh lùng của cô khiến anh không vui và bực bội.
Cô thật sự khác với cô ở Na Uy, vô tình và đôi khi sắc bén. Nhưng dần dần, Chu Lịch nhận ra khía cạnh đó của cô chỉ dành riêng cho anh. Với người khác, cô lại dịu dàng, thấu hiểu, như một khối bột không có góc cạnh.
Rốt cuộc thì mặt sắc sảo kia là lớp ngụy trang của cô, hay là sự cẩn trọng dè dặt mới là giả tạo?
Một thành phố, hai tòa nhà không cách nhau bao xa, họ tình cờ gặp lại nhau.
Chu Lịch đã nhìn thấy Trần Tri Nguyên – người đàn ông được đồn đại bấy lâu, dáng vẻ đoan chính, là người mà cô từng thầm yêu thời trung học, và họ vẫn còn giữ liên lạc.
Dần dần, anh phát hiện Lương Uyển là người có ý chí mạnh mẽ vượt ngoài tưởng tượng của anh, lại có trách nhiệm – đối với công việc và cả bạn bè. Chỉ duy nhất với anh, cô mới để lại một mẩu giấy rồi hoảng loạn bỏ đi.
Vì thế, khi nghe tin cô không đi làm, Chu Lịch nhíu mày, tim đập loạn lên không kiểm soát nổi, đến khi nhận ra thì anh đã trên đường đi tìm cô rồi.
Anh tìm thấy cô ở băng ghế dưới tòa nhà công ty, sát bên một cây dương.
Gió lay cành cây xào xạc, chẳng khác gì tâm trạng của anh lúc đó.
Tim cô đập loạn như sắp vỡ tung.
Chu Lịch vô thức gọi cô một tiếng "Mia", thứ gì đó mà anh luôn cố giữ đã sụp đổ ngay khoảnh khắc ôm cô vào lòng.
Cô mơ màng gọi anh là "Lee", một lúc sau anh đáp lại, trái tim cũng run rẩy theo nhịp tim cô, vòng tay siết chặt thêm.
Lương Uyển, dù có nói anh đê tiện cũng được.
Anh không thể buông tay cô được nữa rồi.
*
Chớp mắt đã đến tiểu niên (*),giường bệnh trong bệnh viện thì khan hiếm, Lương Liên Thấm phải đón năm mới trong khách sạn.
(*) Tiểu niên là một dịp lễ trước Tết âm lịch ở Trung Quốc, thường rơi vào khoảng 23-25 tháng Chạp, tùy từng vùng.
Trước khi xuất viện, thỉnh thoảng Lương Uyển ghé qua gọt táo cho bà, tiện thể nhắc rằng nếu có thể đi máy bay rồi thì nên rời Trung Quốc càng sớm càng tốt.
Lương Liên Thấm không thích ăn táo, Lương Uyển cố tình chọn như vậy.
"Con có muốn xem ảnh lúc nhỏ của Chu Lịch không?" Lương Liên Thấm hỏi.
Lương Uyển ngẩng mắt lên: "Tôi muốn thì sẽ hỏi thẳng anh ấy."
"Là ảnh hai đứa chụp chung lúc nhỏ," Lương Liên Thấm mở thư mục trong điện thoại ra, "Đây là duyên phận từ nhỏ, Chúa đã sắp đặt để hai đứa tái ngộ."
Lương Uyển không tin vào tôn giáo.
Cô cảm thấy Lương Liên Thấm cũng không thực sự tin.
Trước đây Lương Liên Thấm theo Phật giáo, từng kéo cô đi chùa thắp hương cầu nguyện, mỗi lần đều mang theo điều ước. Sau khi cô lên cấp ba, Lương Liên Thấm chuyển sang Cơ đốc giáo, lại kéo cô cùng cầu nguyện, vẫn là để xin điều gì đó.
Bản chất là xem tôn giáo như hồ điều ước, không hề thành tâm với bất kỳ đạo nào.
Lương Uyển cũng phản cảm với cái gọi là "duyên phận cha mẹ sắp đặt", điều đó khiến cô cảm thấy cuộc đời mình bị thao túng một lần nữa.
Cô cố gắng không nghĩ về những điều đó, xem Na Uy là lần đầu gặp Chu Lịch. Yêu từ cái nhìn đầu tiên, thật đẹp.
Bức ảnh Lương Liên Thấm cho xem là cùng thời điểm với tấm mà cô từng thấy ở nhà Chu Lịch, quần áo hai người đều giống nhau, hẳn là chụp cùng ngày.
Chỉ khác là người đang khóc không phải cô, mà là Chu Lịch. Khóc đến buồn cười, ngửa mặt lên trời mà khóc, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh điềm đạm hiện tại của anh.
Chân mày Lương Uyển khẽ động, từ nhìn lướt thành nhìn chăm chú.
"Tại sao lại khóc?"
"Vì nhà cô ấy sắp quay về Hàng Châu rồi, nó còn chưa chơi đủ với con, không nỡ rời xa."
Lương Uyển cảm thấy Lương Liên Thấm đang nói dối, chỉ để biến cô và Chu Lịch thành cặp đôi trời sinh, để họ sớm kết hôn.
Rõ ràng khi cho chim bồ câu ăn, cậu bé Chu Lịch còn cáu kỉnh với cô bé Lương Uyển, làm gì có chuyện không nỡ rời đi?
Lương Uyển cười lạnh, đứng dậy nói: "Thủ tục xuất viện tôi sẽ làm, còn lại thì tôi không có thời gian đến thăm bà. Bà có chồng và con riêng rồi, không cần đến tôi nữa."
Sau khi Lương Uyển rời đi, Lương Liên Thấm nằm bất động rất lâu, ánh mắt không rời khỏi tấm ván tường bệnh viện.
Quá nhiều hình ảnh vụt qua trong đầu bà – tất cả đều là những ký ức thuộc về mảnh đất này.
Nhưng rồi hình ảnh cuộc sống tại Mỹ và cậu bé Dylan hoạt bát, đáng yêu hiện lên – những điều đó mới là hiện thực gần gũi hơn, sống động hơn, nhanh chóng lấn át mọi thứ "ngày xưa".
Bà nhanh chóng lướt qua vài tấm ảnh trong điện thoại, nhân vật chính đã từ Chu Lịch, Lương Uyển trở thành bà và Trình Liên Thư.
Tắt điện thoại, đặt nó cạnh giường bệnh, Lương Liên Thấm định chợp mắt một lát, thì bỗng nhìn thấy một người tưởng như chỉ còn tồn tại trong quá khứ hai mươi năm trước bước vào phòng bệnh.
"Liên Thấm, lâu rồi không gặp."
Trên vai Trình Liên Thư còn vương vài giọt mưa, áo khoác ẩm ướt.
Lương Liên Thấm quay đầu lại, bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa lất phất.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.