Tô Dao suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: “Anh là tên quái vật nhỏ cướp kẹo của tôi sao?”
“Không phải.” Trần Ngân Hà nghiêm túc sửa lại: “Là hoàng tử nhỏ sống trong ngôi nhà xinh đẹp.”
Tô Dao đứng phắt dậy khỏi boong tàu: “Anh có biết là tôi tìm anh bao nhiêu năm nay không hả?”
Trần Ngân Hà nhướng mày, thật không ngờ cô lại nhớ anh mãi không quên như vậy. Khi đó anh bảy tuổi, có lẽ cô chỉ mới lên sáu. Hơn hai thập kỷ đã trôi qua, anh luôn giữ một vị trí trong ký ức tuổi thơ của cô và cô còn tìm kiếm anh bao nhiêu năm nay nữa. Người ta nói rằng, số phận là do ông trời sắp đặt mà anh sinh ra có lẽ là để ở bên cô.
Đêm nay, các vì sao xán lạn, ánh đèn lấp lánh trên mặt biển, là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô, là một ngày hoàn hảo để tâm tình với nhau, trong bầu không khí như vậy, cho dù bạn gái giả cũng đáng để biến thành thật.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn không thể quên cô.”
Tô Dao xắn ống tay áo, xông lên đánh Trần Ngân Hà một trận: “Bao giờ thì trả lại kẹo cho tôi, bao giờ mới trả, hả?”
Cô quay đầu nhìn mông mình một cái, than thở: “Anh đẩy một cái làm tôi ngã sõng soài, khiến xương cụt của tô vẹo luôn rồi, đến bây giờ vẫn vẹo đây này!”
Trần Ngân Hà nhướng mày mỉm cười, giọng điệu hoàn toàn không hề nghiêm túc: “Ai mà biết được là vẹo thật hay giả.”
Tô Dao ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/roi-vao-ngan-ha/510361/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.