Khi đó Chu San không hề biết những đấu tranh nội tâm của Lăng Tiêu, cô chỉ cảm thấy lời nói của anh đối với cô có thể xoa dịu mọi khổ đau trên thế gian này.
Anh chính là ánh sáng duy nhất mà cô có thể nắm lấy trong bóng tối.
Vì thế cô nắm chặt lấy áo anh, giọng nói tuy ngắt quãng nhưng đầy gấp gáp, muốn kể hết những điều đáng sợ mà cô đã một mình đối mặt:
“Khi đó… khi đó em nhìn thấy thuốc nổ, em nghĩ mình sẽ chết, em thật sự sẽ chết… Nên, tại sao Nhậm Tiên Lễ có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Hắn giết ba mẹ em mà không bị trừng phạt, tại sao? Em… em muốn trả thù… Xin lỗi, Lăng Tiêu, khi đó em đã nghĩ như vậy…”
Đúng như anh nói, khi đó cô đã trở thành một người khác. Giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lăng Tiêu siết chặt vòng tay, cảm nhận hơi thở, tiếng nức nở và sự run rẩy của cô.
Chu San tiếp tục:
“Nhưng khi em giơ dao lên, em nhìn thấy một tia sáng lóe lên.”
Lăng Tiêu khựng lại, trong lòng như có điều gì đó chấn động:
“Cái gì cơ?”
Chu San đẩy nhẹ anh ra, ngẩng đầu lên từ vòng tay của anh, giơ cổ tay mình lên.
Gương mặt cô lấm lem những vết bẩn đen, nước mắt chảy ròng ròng khiến mọi thứ càng trở nên lộn xộn, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng trong lấp lánh.
Chu San nhìn cổ tay mình:
“Lắc…lắc tay.”
Lăng Tiêu cúi mắt xuống, bàn tay đặt trên vai cô khẽ run. Anh nhìn thấy trên cổ tay trắng muốt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/rung-dong-khong-the-kiem-soat/871966/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.