🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quả thật có người tới.

Nhưng người đến là Diêu Bái Lâm.

Cậu thiếu niên đơn thuần gõ cửa, còn cố tình hạ thấp giọng như đang truyền tin: “Anh rể, cậu đang tìm anh đấy.”

Bên trong đã dừng hôn từ lâu, Thẩm Tứ Niên đè cô gái trong lòng đang khẽ thở dốc, nhẹ giọng đáp: “Đến ngay.”

Chờ tiếng bước chân rời đi, Tống Sơ Tình lấy lại hơi thở lập tức đẩy người kia ra, đôi mắt giống hệt Kỷ Phục Tây trừng anh một cái dữ dội nhưng chẳng có chút sát khí nào, đôi mắt long lanh nước lại đầy vẻ yêu kiều: “Anh phạm quy!”

Người đàn ông khẽ cười: “Phạm quy gì?”

“Chúng ta chưa ở bên nhau, không được hôn!”

“Hôn cũng hôn rồi, phải làm sao giờ?”

“Hứ.” Lại chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Anh lên đây bằng cách nào?”

“Anh nói đi vệ sinh rồi lén lên khi ông ấy không chú ý.”

Tống Sơ Tình nghiêm giọng cảnh cáo: “Nếu bị ba em phát hiện, anh chết chắc.”

“Không đâu.”

“Anh còn nói là sẽ dỗ ông ấy, dỗ kiểu này á?”

Thẩm Tứ Niên ôm lấy eo nhỏ: “Anh đang dỗ đây, hôm nay anh vừa lo xong vụ tổng giám đốc ngân hàng thủ đô cho ông ấy, chẳng bao lâu nữa ông ấy sẽ có một khoản tiền lớn.”

“Không phải hai người đã ký hợp đồng rồi sao?”

“Tiền không tính lãi thì tội gì không lấy.”

Tống Sơ Tình ở trong lòng hừ nhẹ, hèn chi hôm nay ba lại cho anh vào cửa, còn mời ngồi lên sofa, hèn chi anh to gan đến mức dám hôn cô, thì ra đều có lý do.

Cô lại giãy ra: “Em đi đây, lát nữa ông ấy thật sự cầm dao lên đấy.”

Nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa cô lại nhanh chóng quay đầu, chỉ vào môi mình: “Em không để lộ dấu vết gì chứ?”

Thẩm Tứ Niên vươn tay lau khóe môi cô, lau đi son môi bị hôn nhòe: “Được rồi.”

Mặt Tống Sơ Tình đỏ lên lần nữa, cuống quýt chạy xuống lầu.

Hai người một trước một sau bước xuống đồng loạt bị Kỷ Phục Tây dùng ánh mắt sắc như dao liếc nhìn.

Thẩm Tứ Niên rất biết điều mà chào từ biệt: “Tổng giám đốc Kỷ, hôm nay vậy trước nhé, hôm khác tôi lại tới thăm.”

Kỷ Phục Tây đang định nói “cút”, cuối cùng lại đổi thành lời lẽ lịch sự hơn:
“Ngài Lauren khách sáo rồi, lần sau chúng ta hẹn gặp tại công ty là được.”

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, lại chào hai anh em: “Tổng giám đốc Diêu, Bái Lâm, tạm biệt.”

Diêu Bái Lâm: “Anh r.., Chris, em tiễn anh ra ngoài.”

Rồi lập tức chạy theo.

Vừa ra khỏi cửa, cậu tò mò hỏi: “Anh rể, vừa nãy anh có hôn chị em đúng không?”

Thẩm Tứ Niên khựng bước, ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của cậu nhóc, không nhịn được bật cười: “Có, nhưng đừng nói với cậu và anh cậu nhé.”

Diêu Bái Lâm vỗ vào ngực: “Chỉ cần anh không bắt nạt chị em, em chắc chắn đứng về phía anh!”

Lời này ý tứ rất rõ ràng, nếu bắt nạt chị ấy, thì chúng ta là kẻ thù, Thẩm Tứ Niên lại bật cười: “Được, cảm ơn cậu đứng về phía tôi.”

“Anh rể, em hỏi anh một chuyện được không? Anh học chuyên ngành gì ở đại học vậy?”

“Chuyên ngành chính là Kinh tế, chuyên ngành phụ là Lịch sử và Toán học.”

“Học lịch sử và toán cũng có ích à?”

“Tất nhiên rồi, toán là logic, lịch sử là kinh nghiệm và triết học.”

Diêu Bái Lâm như đang ngẫm nghĩ: “Vậy khi khai giảng em cũng chọn học lịch sử và toán.”

“Cứ vào sở thích của cậu, không cần phải học theo tôi.”

“Em đang tìm sở thích của mình, biết đâu em lại thích lịch sử hoặc toán thì sao?”

“Vậy thì được.”

Vừa trò chuyện vừa đi đến cổng, đúng lúc gặp Tống Đàn trở về, bên cạnh là một chiếc xe, cửa sổ ghế lái mở.

“Dì về rồi ạ?”

Tống Đàn chẳng lấy làm lạ khi thấy bạn trai cũ của con gái xuất hiện ở đây, 10 phút trước Kỷ Phục Tây còn liên tục nhắn tin mắng chửi người, bà quay lại giới thiệu: “Cô Hạ, đây là Ngài Thẩm.”

Diêu Bái Lâm từng gặp qua Hạ Nhan, vui vẻ chào hỏi: “Chào cô Hạ~.”

Thẩm Tứ Niên nhìn theo ánh mắt cậu, thấy rõ người trong xe thì đứng sững tại chỗ.

Thứ xúc động và khao khát xa lạ nhưng quen thuộc ấy, bấy lâu nay không thấy lại dâng lên trong thân thể anh.

Trong xe, Hạ Nhan từ lúc thấy hai người họ ra cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, bà giữ phép lịch sự gật đầu, sau đó kéo cửa sổ xe lên, nổ máy xe rời đi.

Chiếc xe màu trắng biến mất vào màn đêm thăm thẳm.

Tống Đàn vào nhà trước.

Mười mấy giây sau, Thẩm Tứ Niên siết tay rũ xuống bên người, trầm giọng hỏi: “Bái Lâm, người phụ nữ đó là?”

Diêu Bái Lâm: “Đó là cô Hạ, bạn thân của dì, à đúng rồi, anh là người nước ngoài nên chắc không biết, cô Hạ là diễn viên rất nổi tiếng, thường xuyên hợp tác với dì em, mấy năm trước còn cùng đoạt giải đạo diễn xuất sắc và nữ chính xuất sắc gì đó, cô ấy rất tốt bụng…”

“Diễn viên?”

“Ừm.”

Cậu ấy lại nói thêm vài câu nhưng chẳng còn tiếng đáp.

Diêu Bái Lâm quay lại nhìn thấy người đàn ông hình như chẳng nghe lọt chữ nào, ánh mắt trống rỗng, cậu vẫy tay trước mặt anh: “Anh rể?”

“Anh rể?”

“Ừ.” Giọng Thẩm Tứ Niên bình tĩnh: “Tôi biết rồi, về đi, mai gặp.”

“Mai anh lại đến nữa à?”

“Đến.”

……

Hạ Nhan 9 rưỡi tối về đến nhà.

Cậu bạn trai nhỏ hơn bà cả chục tuổi, Tào Hoài Bắc bước đến ôm, bà nhẹ nhàng đẩy ra: “Em hơi mệt, đi tắm trước đã.”

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.”

Người phụ nữ đi thẳng vào phòng ngủ vào phòng thay đồ, ánh mắt lướt qua thấy chiếc túi bà mang hôm mùng một.

Ký ức hiện về, dáng lưng hôm ấy của người đàn ông kia, đâu giống tài xế.

Bà đứng yên hai phút rồi vươn tay lấy chiếc túi, trong túi có một phong bao lì xì mà Tống Sơ Tình đưa cho, vẫn nằm yên ở đó, khoảnh khắc này, sắc đỏ ấy lại chói mắt đến vậy.

Bao lì xì mỏng nhẹ, bà cẩn thận mở ra.

Một tấm séc, một mảnh giấy được gấp lại.

Trên tấm séc không ghi số tiền, phần ký tên là một cái tên tiếng anh với nét chữ rất đẹp: Chris Lauren.

Tay cầm tấm séc lập tức run lên, Hạ Nhan đưa tay che miệng, cố nén giọt nước mắt sắp tràn mi.

Bên ngoài, Tào Hoài Bắc thấy trong phòng thay đồ rất lâu không có động tĩnh gì, bước đến cửa: “Sao thế? Em ổn chứ?”

Hạ Nhan nghiêng người nhanh chóng lau khóe mắt, bình tĩnh trả lời: “Không sao.”

Chờ anh ta đi khỏi bà đặt lại tấm séc xuống, mở mảnh giấy kia ra.

Vài dòng chữ trên giấy viết bằng tiếng Trung xiêu vẹo: “Tiểu Sơ, năm mới vui vẻ — Thẩm Tứ Niên.” Người viết dường như vì muốn giữ thể diện mà nhất định phải thêm bản dịch tiếng anh bên dưới, kiểu chữ như được đánh máy và nét chữ của học sinh tiểu học trên cùng một tờ giấy, đúng là cách biệt một trời một vực.

Hạ Nhan mím môi, nhẹ nhàng đưa tay vu.ốt ve dòng chữ ký dưới góc phải.

Thẩm Tứ Niên.

Cái tên tiếng Trung mà bà đặt cho anh.

Được giấu trong lá bùa bình an.

……

Anh đã đến Trung Quốc được một tháng.

Bên phía Robinson cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức mơ hồ, buổi tối ông ta gọi điện đến, giọng giận dữ: “Chris, bây giờ con đang làm cái gì vậy!”

Thẩm Tứ Niên bật loa ngoài đặt điện thoại lên mặt bàn đá cẩm thạch, còn mình thì đi về phía bếp mở tủ lạnh lấy một chai rượu vang đỏ.

Chai rượu chưa từng được mở, anh loay hoay một lúc mới tìm thấy dụng cụ mở nắp.

Vì hơi mất tập trung, lại lần đầu dùng dụng cụ lạ, đầu nhọn của nó đâm vào ngón tay, máu đỏ tươi nhỏ liền mấy giọt xuống mặt bàn.

Tiếng mắng mỏ của ông già trong điện thoại vẫn vang vọng: “…Evan nói con chuyển tài sản sang ngân hàng Trung Quốc? Chris, con biết phản bội nhà Lauren sẽ có kết cục gì.”

Người trong điện thoại gần như tức đến nghẹn lời nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể cảnh cáo để dọa: “Chris, tốt nhất đừng nên lừa ta!”

Thẩm Tứ Niên nhìn chằm chằm đầu ngón tay vẫn rỉ máu, ký ức ùa về.

Năm 8 tuổi bị bọn trẻ trêu chọc, dùng đá đập trúng đầu, trán bê bết máu, đứng trong thư phòng nghiêm trang như phòng xử án, bọn họ nói anh trộm đồ, anh bảo không phải, Robinson ngồi trên cao như thẩm phán: “Chris, tốt nhất đừng nên lừa ta.”

Năm anh 10 tuổi Steve gây họa bên ngoài bị chủ nợ bắt giữ, chúng định dùng anh làm con tin, sau lại phát hiện anh chẳng có giá trị, nhà Lauren có vẻ cũng đồng ý để anh bị giết, chúng dùng nòng súng lạnh ngắt dí vào trán anh.

Có thể là phút cuối cùng bọn bắt cóc mềm lòng, hoặc cũng có thể do mạng anh lớn, chúng không bóp cò chỉ quăng anh xuống dưới gầm cầu ngoại ô.

Anh đi bộ cả đêm trở về biệt thự nhà Lauren rực rỡ ánh đèn, khi đó là lúc bình minh, báo hiệu một ngày đẹp trời sắp tới.

12 tuổi.

13 tuổi.

15 tuổi.

……

29 tuổi.

Người đàn ông rút khăn giấy băng ngón tay, chậm rãi, giọng nhạt đến cực điểm: “Không lừa người, chỉ là đầu tư thông thường, không lâu trước kia tôi mới ký hợp đồng với Tập đoàn Nguyên Hòa.”

“Bao giờ quay về?”

“Còn nhiều việc, có lẽ tháng sáu.”

“Tháng sáu?!”

“Robinson, tôi còn việc, tạm biệt.”

“Tút tút tút——”

Cắt ngang mọi giận dữ và uy nghiêm còn chưa kịp thốt ra.

Khăn giấy nhuộm đỏ, một mảng chói rọi.

Máu không chảy nữa.

Thẩm Tứ Niên rót nửa ly rượu vang vẫn chưa tới tuổi, ngồi xuống sofa.

Lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng đỏ bên trong cuộn trào lặng lẽ trong ly thủy tinh.

Anh liếc nhìn điện thoại.

Cầm lên.

Rồi lại đặt xuống.

Một phút sau, màn hình bật sáng:

Tống Sơ Tình: [Anh về đến nhà chưa?]

Khóe môi cứng đờ của người đàn ông cuối cùng cũng giãn ra, trả lời: [Về tới nơi rồi.]

Tống Sơ Tình: [Ồ.]

Anh nghĩ cô gái bên kia lúc này chắc đang ôm chăn, miệng đang làu bàu mắng anh, mắng anh vì sao không gửi tin nhắn cho cô.

Cô luôn để ý mấy chuyện như vậy, về đến nơi phải nhắn tin, cô nói đó là báo bình an.

Sau này hỏi giáo sư Trần, ông bảo ở Trung Quốc có truyền thống như thế, đặc biệt là với những người thân thiết.

Thẩm Tứ Niên gọi điện cho cô, gần như một giây sau đã được bắt máy, quả nhiên là giọng giận dữ: “Gọi làm gì!”

“Nhớ em rồi.” Anh nói.

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó bật cười vui vẻ: “Em không tin, anh miệng lưỡi trơn tru.”

“Thật mà.” Nhớ lắm, muốn ở bên cô, muốn ôm, muốn hôn cô, ngay lúc này, từng giây từng phút.

“Thế thì đừng nhớ nữa, lỡ hai tháng nữa không có kết quả thì chẳng phải phí công sao?”

“Sẽ không đâu.”

Đêm dài, vạn vật yên tĩnh.

Anh muốn nói chuyện với cô: “Công việc có gặp khó khăn gì không?”

“Em mới đi làm được mấy hôm, sao có thể gặp khó khăn sớm như vậy được chứ.”

“Có chuyện gì thì cứ tìm anh.”

Tống Sơ Tình cố ý khoa trương: “Biết rồi! Có việc thì tìm ba em, tìm anh em, còn có thể tìm anh, trời ơi, em đúng là quá hạnh phúc rồi! Trên đời này còn có chuyện gì em không giải quyết được nữa đây!”

Thẩm Tứ Niên nghe giọng cô cười đùa, khóe môi cũng khẽ nhếch: “Ừ, mọi người đều ở phía sau lưng em.”

Cô bỗng im lặng, giọng nghiêm túc trở lại: “Thẩm Tứ Niên, em rất đồng ý với cách nói này của anh, tận dụng nguồn lực để tạo ra nguồn lực mới, nhưng đôi khi em cũng có suy nghĩ như Bái Lâm, muốn tự dựa vào bản thân, em biết điều đó rất khó, ừm….vậy nên em sẽ cố gắng để không làm mọi người mất mặt.”

“Không cần áp lực đâu.”

“Sao lại không có áp lực được.” Giọng khàn khàn trong điện thoại: “Thẩm Tứ Niên, anh nói xem, nếu em thật sự không phù hợp quản lý doanh nghiệp, thì em nên làm gì?”

“Em có ý tưởng gì không?”

“Không biết nữa… Em đi làm huấn luyện viên nhé, dạy cưỡi ngựa, dạy lặn, dạy lái máy bay, em lái máy bay siêu giỏi luôn đấy!”

“Được đấy.”

“Hay là em đi thi Olympic? Chú em bảo kỹ năng cưỡi ngựa của em hạng nhất, thi thế nào cũng có giải, nhưng em 24 tuổi rồi, Olympic còn nhận không?”

“Anh nhớ không nhầm thì cưỡi ngựa chỉ có giới hạn tuổi tối thiểu thôi.”

“Vậy thì tốt quá! À đúng rồi, nếu không được thì em theo mẹ học diễn xuất, đóng phim, thật ra em cũng thích làm đạo diễn… nhưng mà diễn xuất chắc không được đâu, em dễ bật cười quá, thôi, bỏ đi vậy.”

Thẩm Tứ Niên rất thích nghe cô nói chuyện, giọng nhẹ nhàng, mềm mại như bản hòa âm tuyệt đẹp, luôn sôi nổi, đầy năng lượng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.

Nhưng lúc này, khóe môi vừa cong lên lại chầm chậm hạ xuống.

“Tiểu Sơ.”

“Dạ?”

“Anh…”

Lời nói nghẹn nơi cổ họng.

Cô gái chờ một lúc, giọng vui vẻ cũng trở nên dịu dàng: “Sao vậy, anh có chuyện gì à?”

Vô tình động đến vết máu khô trên tay, máu lại rỉ ra, anh thấp giọng nói: “Hôm nay anh thấy mẹ em và một người phụ nữ về cùng nhau ở trước cửa nhà.” Như thể chỉ thuận miệng nhắc đến một chuyện nhỏ.

“À, anh nói dì Hạ à? Dì Hạ là bạn thân của mẹ em, nhìn em lớn lên từ nhỏ đó.” Cô gái đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, “Anh còn nhớ hôm mùng một không? Nói tới dì Hạ em phải xin lỗi anh, lúc đó em sợ dì ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta nên nói dối rằng anh là tài xế nhà em mang lì xì tới, em vội quá nên đã đưa luôn cái lì xì anh tặng em cho dì ấy rồi… Xin lỗi anh nha.”

Người đàn ông sững người: “Em đưa cái lì xì anh tặng cho bà ấy rồi à?”

Tống Sơ Tình nghe giọng đối phương có gì đó không ổn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tấm lòng của anh em nhận được rồi, em rất vui, cảm ơn anh nhé.”

Bên kia im lặng, chỉ xác nhận lại: “Bà ấy đã nhận được bao lì xì à?”

Giọng trầm hẳn đi, Tống Sơ Tình lần này thật sự cảm thấy có gì đó sai sai, bật dậy khỏi chăn: “Bên trong có gì quan trọng à? Xin lỗi, em tưởng chỉ là tiền, nếu là đồ quan trọng thì em đi xin dì Hạ lấy lại, dì ấy rất tốt, không sao đâu.”

Thẩm Tứ Niên nghĩ đến ánh mắt xa lạ nhưng bình tĩnh của người phụ nữ kia khi ngồi trong xe lúc trước, cụp mắt xuống, giấu đi mọi cảm xúc dâng trào.

“Không có gì cả, chỉ là một tấm séc và một mảnh giấy thôi.”

Chỉ là một tấm séc có tên anh, và mảnh giấy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.