Trang viện chỉ có một viên quản gia, cùng vài gia nô trông coi quét dọn.
Khi ta đến, đã có mấy cô nương khác có mặt.
Các nàng chỉ mười hai, mười ba tuổi, còn ta đã mười lăm, xem ra là lớn nhất.
Nhưng do người không cao, cũng không quá nổi bật.
Bọn họ đều là con gái nhà tá điền, nên tin tức linh thông hơn người ngoài.
Quản gia không hỏi gì, chỉ hỏi:
"Mai có thể bắt đầu làm không?"
Rồi thật sự đưa cho ta một lượng bạc, bảo ta về nhà.
17
Ta đổi một lượng bạc thành đồng xu, mua năm đấu gạo, năm đấu bột, thuê một chiếc xe bò chở về tận cửa nhà.
Dọn dẹp hành lý xong, ta lén dúi cho mẹ ba trăm văn, dặn bà giấu thật kỹ, tuyệt đối không để cha thấy được.
Ta phải đi làm ở trang viện nhà họ Tống, không biết khi nào mới có thể về.
Ba trăm văn này là tiền phòng thân cho mẹ, phòng khi có chuyện gấp.
Mẹ ta luyến tiếc, nhưng cũng không thể để cả nhà chếc đói.
Bà đưa ta suốt đoạn đường dài, đến tận cổng trang viện nhà họ Tống.
Ta vẫn luôn nghĩ, từ đây, ngày tháng sẽ dần khá lên.
Ta có công việc ở trang viện họ Tống, vậy thì có thể sử dụng số bạc kia rồi.
Dù sao, ở trong trang viện sống thế nào, có ai biết được đâu?
Ta có thể mua thêm vài mẫu ruộng, lương thực mỗi năm đủ ăn.
Có thể nuôi thêm lợn, gà, đợi đến khi qua mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruong-nha-ta-mot-mau-ba-phan/1229935/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.