Mẹ chỉ lớn hơn tam thẩm mấy tuổi, nhưng nếu hai người đứng chung một chỗ, ai cũng nghĩ mẹ là mẫu thân của thẩm.
Bà đã bị ta và Thanh Hòa đè nặng đến mức gầy rộc cả người.
Vì nửa quả trứng của Thanh Hòa, năm ta mười tuổi, ta đã làm một chuyện long trời lở đất.
Từ đó danh tiếng của ta lan khắp Triệu Gia thôn, dọa đến mức không cô nương nào dám nói chuyện với ta nữa.
Ngay cả các thẩm, các bá cũng xem ta như ôn thần, thấy mặt là vội tránh xa.
*
Trong nhà nuôi mười một con gà mái.
Trời ấm, mỗi ngày ít nhất cũng có tám, chín quả trứng.
Nhưng tổ mẫu chưa bao giờ để chúng ta nhặt trứng, lúc nào cũng đích thân mang rổ đi nhặt vào mỗi buổi hoàng hôn.
Bà đếm đi đếm lại, sau đó bỏ trứng vào giỏ trong phòng mình.
Ngoại trừ bà và hai đứa cháu trai nhỏ của bà, người khác chỉ có thể chờ đến dịp lễ tết mới được ăn một quả.
Nhưng vấn đề là—số trứng thừa đi đâu hết rồi?
Tổ mẫu không bao giờ lên trấn, cũng chưa từng sai ai mang đi bán.
Vậy mà trứng cứ biến mất từng ngày.
Thế là mỗi khi trời tối, ta liền lén theo dõi.
Rốt cuộc cũng phát hiện—mỗi lần tổ mẫu nhặt trứng xong, tam thẩm đều ôm rổ kim chỉ vào phòng bà.
Đại bá mẫu cũng đến, nhưng chẳng bao lâu cả hai lại lặng lẽ quay về.
*
"Mẹ, chắc chắn tổ mẫu đã lén chia trứng cho đại bá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruong-nha-ta-mot-mau-ba-phan/1229951/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.