Cuối cùng, ta cũng gặp được người phụ nữ từng gào khóc thảm thiết gọi ta trong những giấc mộng—bà là mẹ ta.
Như mong muốn của cha, mẹ đã sinh cho ông một đứa con trai. Khi ta trở về, đệ đệ đã bốn tuổi.
Nói lý ra, số bạc Dư phu nhân đưa đủ để cả nhà ăn ngon mặc ấm suốt mấy chục năm.
Nhưng khi ta bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ thấy nhà trống trơn, nghèo đến chẳng còn gì.
Ngoài mẹ và đệ đệ ra, không một ai chào đón ta.
Bởi vì có thêm một người, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm một miệng ăn.
*
Tổ mẫu ngồi xếp bằng trên giường đất, đôi mắt tam giác xếch ngược nhìn ta từ đầu đến chân.
Ánh mắt đó không giống đang nhìn một con người, mà giống như đang đánh giá một món hàng, một con súc vật.
"Đã quay về rồi thì bỏ cái dáng vẻ tiểu thư kia đi. Nhà này không nuôi nổi kẻ ăn không ngồi rồi."
Ta còn chẳng biết mình có cái "dáng vẻ tiểu thư" gì, chỉ là vừa bước vào cửa đã cúi người hành lễ thôi mà!
Tổ mẫu sai đại bá mẫu cởi bộ váy ta đang mặc.
Lúc đó ta mới hiểu, thì ra cởi quần áo không phải chuyện gì riêng tư cả, chẳng cần kiêng dè gì hết.
Giữa thanh thiên bạch nhật, bảo cởi là cởi ngay.
Vài ngày sau, bộ váy được sửa nhỏ lại một chút, khoác lên người Chiêu Đệ, con gái tam thúc.
Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, ta đã quen với việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruong-nha-ta-mot-mau-ba-phan/1229953/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.