Sáu giờ sáng, báo thức rung lên.
Quý Vũ nhanh chóng thức dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, cậu nheo mắt dụi đầu vào lòng Sầm Chi Hành. Vừa ngẩng đầu lên, cậu vô tình đụng phải cằm anh, bị đau đến nhăn mặt, lúc này cậu mới nhận ra sự bất thường.
Sầm Chi Hành đang siết nhẹ vòng tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt khép hờ nhìn cậu.
"Giống như cừu non ấy."
Quý Vũ nhìn khẩu hình anh, cậu khó hiểu nghiêng đầu, không hiểu ý của câu này.
Điện thoại vẫn rung, Sầm Chi Hành vươn cánh tay tắt đi, tiện tay lấy bộ xử lý âm thanh đã sạc đầy đưa cho Quý Vũ đeo.
"Thứ hai phải đi học đúng không?" Anh lười biếng hỏi.
"Ừm." Quý Vũ len lén nhìn anh, cậu nhớ lại lần trước, cũng vào buổi sáng, Sầm Chi Hành nửa tỉnh nửa mê, cánh tay anh đặt hờ trên trán để lộ đường nét quai hàm sắc sảo.
Sầm Chi Hành vốn hay ngủ nướng, nếu không có việc gì cần thiết thì anh thường sẽ ngủ tới trưa. Sáu giờ sáng đúng là quá sớm với anh.
Khoảng nửa phút sau, anh lại hỏi: "Mấy giờ đi?"
"Sáu giờ năm mươi ra khỏi nhà, bảy giờ rưỡi có tiết tự học buổi sáng."
"Ừm."
Quý Vũ hít sâu một hơi, cậu hít lấy mùi hương dễ chịu trên người Sầm Chi Hành, sau đó cậu bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, cẩn thận kéo góc chăn lại cho anh.
Cậu nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hẳn.
Lúc cháo dâu tằm gần chín, Sầm Chi Hành bước ra, Quý Vũ đứng ngơ ngác trước bếp, mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruou-mo-hoa-tieu-tinh/1415692/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.