Đại Hoàng là một chú chó có linh tính, dường như nó biết chuyện gì đã xảy ra. Cái đuôi cụt ngắn ngủn không còn vẫy nữa, nó khe khẽ "gâu" rồi quỳ gối trước mộ của ông nội, kêu vài tiếng như đang nói lời cuối cùng với ông. Một lát sau, nó đứng dậy, đưa đầu li.ếm lấy tay cậu chủ nhỏ.
Đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt, Quý Vũ ngẩn ngơ vuốt nhẹ đầu Đại Hoàng.
Những ngày túc trực ngoài cửa phòng ICU, cậu chẳng để ý được gì khác, Đại Hoàng là nhờ dì Lý đến cho ăn.
Trên đường trở về, cậu tình cờ gặp dì Lý đang bày sạp bán hàng. Thời tiết vẫn còn lạnh, dì Lý xoa xoa đôi tay vì giá rét. Quý Vũ mua hết một cân rưỡi dâu tằm cuối cùng của dì, bảo dì về sớm nghỉ ngơi.
Dì Lý muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Lúc Quý Vũ trả tiền, dì đẩy lại, lưỡng lự nói: "Nhóc Vũ à, ông cháu..."
Quý Vũ cúi đầu xuống, sau đó nhanh chóng nhét tiền vào túi áo của dì Lý.
Cậu muốn gượng cười khách sáo, nhưng khóe môi như bị dán chặt lại, không thể nhếch lên được. Cuối cùng chỉ giữ một biểu cảm không mấy đẹp đẽ, cậu nói: "Rạng sáng hôm qua ông mất rồi ạ."
Dì Lý im lặng chẳng nói được gì. Dì không thể tưởng tượng nổi, ông cụ mà tuần trước dì còn gặp trên đường đi chợ, hôm qua đã không còn nữa.
"Đột ngột quá..." Dì nói: "Không tổ chức tang lễ gì sao?"
"Chắc là không ạ, người trong thôn cũng không thích nhà cháu."
Quý Vũ chỉ rơi hai giọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruou-mo-hoa-tieu-tinh/1415693/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.