Nhà trọ Miên Trúc nằm trên con phố sầm uất nhất trong thị trấn, dù thứ tư không phải ngày họp chợ nhưng con phố này vẫn có rất nhiều gánh hàng rong bày bán rau củ tự trồng hoặc những món đồ nhỏ lặt vặt.
Quý Vũ theo thói quen đi sát vào tường, từ xa cậu nhìn thấy biển hiệu "Nhà trọ Miên Trúc" đã được sơn lại. Cậu chưa kịp bước vào cửa là đã bị ông Tưởng ngồi ở cửa chặn lại.
"Yo, đây không phải là thằng câm nhà họ Quý sao?"
Giọng ông ta rất lớn, thu hút sự chú ý của những người đang bày hàng, đi dạo xung quanh.
Tưởng Kiến Quốc là cha của Tưởng Diệu, ông của Tưởng Thức Quân.
Thị trấn Miên Trúc không lớn, người trong thôn ai cũng biết nhau, đương nhiên cũng biết chuyện nhà họ Tưởng và nhà họ Quý không hợp nhau.
Mặc dù chuyện ngày xưa xảy ra là nhà họ Tưởng không đúng, nhưng nhà họ Tưởng có tiền. Gần đây nghe nói chính quyền muốn phát triển du lịch ở đây, Tưởng Diệu đã bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê lại nhà trọ duy nhất trong thị trấn, còn điều hành trạm y tế, sau này có đau ốm gì thì đều phải dựa vào họ. Còn nhà họ Quý thì chỉ còn lại một ông già và một đứa trẻ câm điếc.
Ai quan trọng ai không, mọi người đều hiểu rõ.
Vì vậy, mọi người chỉ nhìn lướt qua, rồi ai lại làm việc nấy, thậm chí còn có vài kẻ nịnh hót đến đẩy vai Quý Vũ, cậu không tránh, chỉ lùi lại một bước.
Khi Sầm Chi Hành đeo bảng vẽ bước ra, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ruou-mo-hoa-tieu-tinh/1415751/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.