Cách theo đuổi này của Truy Dã thật xa lạ.
Khi bị đè xuống giường, đầu óc Ô Mạn hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất cảm giác này.
Cậu như con sóng vỗ mạnh vào ghềnh đá, dữ dội ép sát cô, chiếc mũi cúi xuống rất thấp. Mái tóc ướt chưa khô trượt qua trán cậu, lướt qua đôi mày sắc nét, hàng mi trũng sâu, cuối cùng lan đến đầu mũi cao thẳng. Một giọt nước run rẩy rơi xuống, chạm nhẹ vào chóp mũi cô.
Truy Dã hỏi: "Sợ không?"
Hai cổ tay Ô Mạn bị cậu giữ chặt bằng một tay, dù vùng vẫy cũng không thoát ra được. Cậu quyết tâm không buông, hơi thở của cả hai quấn lấy nhau nơi vành tai, như dòng khí hỗn loạn trước cơn bão.
Giọng cậu mang theo chút giận dữ không cam lòng: "Sợ là đúng rồi. Còn dám nói tôi là con nít nữa không?"
"Chơi đủ chưa?" Giọng Ô Mạn căng thẳng. "Cậu có biết hành động thế này chỉ càng khiến cậu trông ấu trĩ hơn không?"
"Chẳng lẽ tôi làm gì, chị cũng nghĩ tôi đang chơi đùa?"
Ô Mạn nhìn cậu với đủ loại cảm xúc đan xen, ánh mắt như nét vẽ tỉ mỉ, khắc họa rõ ràng từng đường nét trên gương mặt cậu.
Một gương mặt rực rỡ đến mức kinh diễm, linh khí bức người. Hai mươi tuổi đã giành giải Ảnh đế quốc tế, đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, chưa từng trải qua khổ ải.
Nếu cậu sống trong thời cổ đại, nhất định sẽ là chàng hiệp khách cưỡi ngựa ngang cầu nghiêng, tay áo đỏ tung bay giữa lầu son. Kiếm thuật vô song, không ai có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dem-xuan-nghiem-tuyet-gioi/1438847/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.