"Bởi vì.......... Cậu rất giống một chiến hữu đã qua đời của tôi." Strong nghiêng đầu, nụ cười mỉm thoáng lộ vẻ đau thương.
"Rất xin lỗi, tôi không nghĩ.........." Sự ra đi của người đồng đội từng kề vai chiến đấu là chuyện đau đớn nhất đối với mỗi người lính, Sean bối rối nhận ra mình đã vô tình đụng vào vết thương lòng của đối phương.
"Không không, có thể gặp một người thực giống với anh ta khiến tôi rất vui vẻ." Strong đấm nhẹ vào Hawkins, "Hawkins, thấy cậu và Sean đứng bên cạnh nhau.......... Tôi thực sự có loại cảm giác thời gian đã bị đảo ngược, giống như trước đây cậu và White.........."
Sean chú ý tới vẻ mặt của Hawkins, sự chuyên chú khi chơi bowling và vẻ vui mừng khi gặp người quen cũ đều đã bị một vẻ trầm mặc thay thế, "Thời gian không bao giờ trở lại." Y nhẹ giọng nói, thanh âm theo trong không khí lắng lại ở trong lòng đã có một loại trầm trọng khôn kể.
Tuy rằng Sean cũng không muốn biết người chiến hữu đã mất của Strong là ai, nhưng khi thấy người ấy có thể khiến một kẻ trời sập không chớp mắt như Hawkins cũng lộ ra thái độ như vậy, anh bỗng nghĩ, người tên ‘White’ đó liệu có phải là người anh họ đã mất của Hawkins hay không?
Nhưng anh chỉ tự hỏi như vậy, sẽ không đi hỏi.
Cho dù nhìn anh có tương tự ai đi chăng nữa, trên thế giới này sẽ không bao giờ có hai người hoàn toàn giống hệt nhau.
Andrew lớn tiếng: "Hiện tại trận đấu đã xong, nhóm của Klose đã phải khỏa thân chạy quanh quân doanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sach-dan-tinh-anh/1206802/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.