Đây là Lý Dần Tịch lúc nhỏ nhỉ. Người phụ nữ bên cạnh trông rất giống cậu ấy, chắc là mẹ cậu ấy. Còn bố cậu ấy đâu? Vừa rồi Doãn nói mẹ cậu ấy bị bệnh, cậu ấy phải đi làm thêm để kiếm sống. Như vậy xem ra, bố cậu ấy hình như không ở bên cạnh cậu ấy… Tử Mạch tự suy đoán lung tung.
Năm nay cậu ấy mới mười bảy tuổi, rất nỗ lực để sống, nhưng vẫn vất vả như vậy… Tối qua còn làm thêm ở nhà hàng cao cấp tên là “La”, sáng sớm lại giúp việc ở quán ăn của Doãn… Sống ở nơi hẻo lánh thế này, lại phải sống chung với người lạ mà mình ghét…
Tử Mạch đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại, dường như có một dòng nước ấm chảy qua. Có lẽ Lý Dần Tịch lạnh lùng như vậy là vì cậu ấy đã phải chịu quá nhiều khổ cực…
Cô nhẹ nhàng đặt bức ảnh xuống, quay người đi về phía phòng tắm.
Trời ạ, mình bẩn như chuột thật rồi…
Chết rồi, không có quần áo để thay…
Lý Dần Tịch, xin lỗi nhé, cho tớ mượn áo sơ mi của cậu một lát được không? Tớ coi như cậu đồng ý rồi nhé…
Đói quá, không biết trong tủ lạnh có gì ăn không? Lý Dần Tịch, xin lỗi nhé, sau này tớ sẽ trả lại cho cậu tất cả những đồ ăn thức uống này…
Diệp Tử Mạch đi xuống theo sườn núi, bây giờ đã có chỗ ở, bụng cũng tạm thời no rồi, nên suy nghĩ về những chuyện sau này.
Sau này nên làm gì đây? Ngoài việc đến quán ăn của Doãn làm thêm để kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-bang-tinh-yeu-duong-thien-tu/1895153/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.