Beta: Dép
Chu Gia Thuật cố ý làm vậy. t*nh d*c giống như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu, nó không chỉ là niềm vui thuần túy, nó vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Vì vậy, dù họ đã thân mật đến mức này, hiểu nhau và tin tưởng nhau đến mức này, anh vẫn không thể tùy ý có được cô một cách dễ dàng.
Nhưng khi chọn xong, anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Anh làm vậy cũng không hoàn toàn vì giận dỗi cô, chỉ là lúc đó anh cảm thấy có lẽ mình cần nhiều như thế.
d*c v*ng là một hố đen của lòng tham không thể đo lường được.
Anh quá rõ mình khao khát đến nhường nào, nên chỉ có thể kìm nén và giả vờ bình tĩnh. Càng khao khát, anh càng không dám tùy tiện mở lời. Nhưng Bảo Ý lại là một thái cực khác, tình yêu của cô thẳng thắn và nồng nhiệt, ngay cả d*c v*ng cũng rực cháy và rõ ràng.
…
Khoa Khoa học Máy tính của Đại học Nghi có khá nhiều người đăng ký mỗi năm, khoảng hơn chục lớp. Bảo Ý hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ được xếp cùng lớp với Chu Gia Thuật, nhưng vận may của hai người họ quả thật hơi kỳ lạ.
Số báo danh được xếp theo điểm trúng tuyển. Bảo Ý cao hơn anh một điểm, mà ở phân khúc điểm của ngành họ, không có ai có cùng số điểm, nên số báo danh của họ vừa hay liền kề nhau. Nhưng lớp lại được xếp hoàn toàn ngẫu nhiên, không ngờ lại trùng hợp vào cùng một lớp. Vì số báo danh liền kề, tên của hai người cũng đứng cạnh nhau trong mọi danh sách.
Nếu không phải dì Tĩnh nói là cũng không quá khó khăn, thì cũng không nên cứ mãi yêu cầu trường phải ưu ái đặc biệt, nếu không Bảo Ý đã nghi ngờ liệu có phải dì Tĩnh đã tìm giáo viên để sắp xếp chuyện này rồi không.
“Em thấy hai đứa mình đúng là trời sinh một cặp rồi.” Bảo Ý dùng một tay thao tác hai điện thoại để vào nhóm lớp, xem các thông báo, tiện thể trêu chọc một chút.
Chu Gia Thuật đang sắp xếp đồ đạc, nghe vậy thì mỉm cười.
Ngay cả anh cũng cảm thấy thật sự quá trùng hợp.
Có lẽ… đúng là duyên phận sâu đậm, chắc là mối lương duyên trời ban.
Khi họ trở về, dì giúp việc đã đi rồi, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn ga gối đệm đều được mang từ nhà đến. Cả hai chiếc giường đều đã được dọn dẹp gọn gàng, nhưng Chu Gia Thuật rất tự giác đặt tất cả đồ dùng vệ sinh cá nhân vào phòng ngủ chính.
Hai phòng trong căn hộ có diện tích tương đương, thực ra không phân chia chính phụ. Tuy nhiên, có một phòng có ban công, ánh sáng tốt hơn một chút. Bảo Ý ở phòng này, vì vậy khi Chu Gia Thuật đặt tất cả đồ dùng vệ sinh cá nhân vào đây, Bảo Ý nheo mắt nhìn anh với vẻ cảnh cáo, ý là anh đừng khoa trương như vậy, như… như… như này có phải hơi nhanh quá rồi không.
Nhưng nghĩ lại thì hình như những việc cần làm đều làm gần hết rồi. Tối qua hai người còn lén lút ngủ chung một giường, bây giờ không có người lớn ở đây mà cả hai còn tỏ vẻ ngượng ngùng thì hình như còn kỳ lạ hơn.
Sau một hồi rối rắm, Chu Gia Thuật đã sắp xếp gần xong rồi.
Lúc sắp xếp, anh hoàn toàn coi căn nhà này chỉ có một phòng ngủ.
Cuối cùng, anh cất đồ ăn vào tủ đựng đồ ăn vặt và tủ lạnh, đặt bốn hộp bao cao su vào tủ đầu giường, phòng tắm và phòng khách. Cuối cùng Bảo Ý cũng không thể nhịn được nữa: “Chu Gia Thuật!”
Mặc dù anh chẳng nói gì cả, nhưng lượng thông tin thì hơi bị đủ rồi đấy.
Đặt nhiều nơi như vậy là có ý gì?
Chu Gia Thuật nhướng mày, đưa tay ra, ý nói: Vậy em đặt đi?
Anh làm việc luôn thích bắt đầu từ tổng thể, chỉ là sự chuẩn bị trước này hơi rộng quá rồi.
Bảo Ý lấy gối ôm ném anh, Chu Gia Thuật cười một tiếng, tự mình tiếp tục dọn dẹp.
Căn hộ này khá mới, nghe nói chủ nhà chuẩn bị cho đôi vợ chồng son mới cưới, nhưng cuối cùng không dùng đến, đây là lần đầu tiên cho thuê. Cách trang trí trông rất có không khí cưới hỏi, điều này khiến Chu Gia Thuật có ảo giác như hai người cũng vừa mới kết hôn.
Tuy nhiên, các thông báo từ trường học đã kéo họ về thực tế.
Tối nay lớp có buổi tập trung lớn, viện trưởng và hiệu trưởng sẽ phát biểu, đại khái là những lời chào mừng, sau khi kết thúc còn có một buổi gặp mặt lớp, coi như lần đầu tiên giảng viên và sinh viên chính thức gặp gỡ, làm quen. Đại học không có phòng học cố định, nhưng những buổi tập trung như thế này thường được chỉ định một phòng học, chỗ ngồi cũng tùy ý.
Rất nhiều tân sinh viên đã rất quen thuộc với trường ngay từ ngày đầu tiên, hai người họ thì hơi trầy trật. Vì vậy, dọn dẹp nhà xong, họ liền đến trường làm quen môi trường, nhưng vẫn còn khá xa lạ. Buổi sinh hoạt lớp tối nay, Chu Gia Thuật và Lương Bảo Ý là hai trong số những người vào cuối cùng, phòng học gần như đã đầy, hai người ngồi ở hàng cuối cùng.
Lớp trưởng được chọn tạm thời, cố vấn là một cô gái khá trẻ, trông cũng không lớn hơn họ là bao. Trợ giảng là một đàn chị, tên là Giang Kiến Nguyệt, có lẽ đã tìm hiểu trước về từng thành viên trong lớp, đột nhiên điểm danh, hỏi: “Bạn Chu Gia Thuật có mặt không?”
Bảo Ý ngẩn người một lát, nhưng vẫn giơ tay thay anh theo thói quen.
Đối phương gật đầu, cười một tiếng: “Bạn vừa giơ tay là bạn Lương Bảo Ý phải không? Chị nghe nói hai em là thanh mai trúc mã, quen nhau từ nhỏ.”
Cả lớp đều quay đầu lại nhìn, Bảo Ý hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
“Sau này có chuyện gì cũng có thể tìm chị.”
Sau khi đàn chị Giang Kiến Nguyệt nói một câu không đầu không đuôi như vậy thì không nói gì nữa, chủ đề đột ngột dừng lại. Nhưng vì sự ngắt quãng kỳ lạ này, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán, rồi ăn ý không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng có ánh mắt chiếu tới.
Có lẽ họ đã trao đổi thông tin với nhau, đã biết trong khoa có một bạn bị câm, không nói được.
Đại học rất rộng lớn, sinh viên đến từ khắp nơi, mỗi người như một giọt nước hòa vào biển cả, dù là giọt nước nhỏ lung linh rực rỡ đến mấy cũng sẽ bị sự bao la nhấn chìm, trở nên không đáng kể. Bảo Ý rất thích bầu không khí này, mọi người nhìn thấy gì cũng không lấy làm lạ, ai cũng chỉ quan tâm đến bản thân, không mấy quan tâm đến việc người xung quanh có không nghe thấy, không nhìn được hay không nói được hay không. Nhưng không ngờ ánh mắt mọi người vẫn dồn về đây quá nhanh.
Chu Gia Thuật im lặng vỗ lưng cô, ý là: Không sao mà.
Nếu yếu đuối như vậy, không biết anh đã sụp đổ bao nhiêu lần rồi.
Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm.
Bảo Ý quay đầu sang cười với anh, biểu thị mình không để tâm.
Chỉ là cảm thấy khó chịu không rõ lý do…
Tối hôm đó hai người bận bịu các chuyện đến tận khuya, cộng thêm việc tối qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng, Chu Gia Thuật và Bảo Ý về nhà tắm rửa xong là ngủ ngay. Hai người ngủ chung một giường, không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, họ tự nhiên thức dậy và vệ sinh cá nhân. Bảo Ý còn trêu chọc rằng hai người giống như cặp vợ chồng già đã kết hôn bảy năm, không còn chút lửa tình nào.
Chu Gia Thuật liếc nhìn cô một cái, trêu chọc: Em không có chứ anh có, đừng tung tin đồn nhảm về anh.
Ngày thứ hai sau khai giảng là huấn luyện quân sự. Trường mời cảnh sát vũ trang đến huấn luyện họ. Nghe nói cường độ năm nay mạnh hơn bất kỳ khóa nào trước đây rất nhiều. Mỗi ngày tập luyện đến mức mặt mày lem luốc, than ngắn thở dài. Kinh nguyệt của Bảo Ý cũng đến, may mà cô không bị đau bụng kinh, nhưng vẫn rất khó chịu. Chịu đựng mười ngày cho đến khi kỳ quân sự kết thúc, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua, Bảo Ý suýt nữa đã quên mất mấy hộp bao cao su đó rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi huấn luyện quân sự, tất cả đều ra sân tập để trình diễn kết quả huấn luyện. Trời còn mưa lâm thâm rất đúng lúc, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Bảo Ý ở trong khối nữ tự vệ, lúc này cô đang tập luyện ở phía sau. Sau khi quen biết cả đám bắt đầu đùa giỡn với nhau. Bảo Ý quen được ba cô gái lẽ ra sẽ ở cùng phòng ký túc xá với cô. Ký túc của trường đều là phòng bốn người. Bảo Ý không xin phép ở ngoài từ trước, hơn nữa cô cũng đã nộp phí ký túc xá nên trường vẫn chia ký túc xá cho cô, nhưng bây giờ giường trống, mọi người cũng đều biết cô và Chu Gia Thuật ở bên ngoài.
“Bảo Ý, tớ thấy người cậu nên đề phòng là cái ông thanh mai trúc mã nhà cậu. Cậu xem anh ta chẳng giữ kẽ gì cả, làm trên cổ cậu kìa, anh ta là cún con khoanh vùng lãnh thổ à? Không phải chỉ có 12345 người tỏ tình với cậu thôi sao, có cần đến mức đó không?” Người nói là Văn Thiến, một cô gái xinh đẹp với làn da trắng, mắt to, tính cách cởi mở, nói chuyện cũng thoải mái không kiêng kị gì. Cô ấy chỉ vào những vết xanh tím trên cổ Bảo Ý, nói một cách khó tả: “m*t ít thôi, dễ xảy ra chuyện lắm.”
Mấy ngày quân sự, Bảo Ý cũng không biết tại sao, có lẽ cô hơi hướng ngoại, thường xuyên bị người đi đường cue vào. Ngay cả một bạn học nhảy s*x* dance không tìm được bạn nhảy, cũng tạm thời kéo cô ra làm cột. Nhưng bản thân cô hát lệch tông, nhảy múa chân tay không phối hợp, không hiểu sao lại có số đào hoa. Mười ngày quân sự, cô được nhắc đến trên confession tỏ tình ba lần, được bạn học ở học viện bên cạnh rủ đi ăn Haidilao hai lần, còn có cả đàn anh cùng khoa đưa đồ ăn đến trước mặt, hỏi cô có bạn trai không. Khi biết cô có bạn trai còn nghi ngờ, hỏi có phải là lấy cớ không.
Vì vậy Văn Thiến mới nghĩ Chu Gia Thuật đang tuyên bố chủ quyền.
Nhưng Bảo Ý hoàn toàn không hiểu, ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, gấp gáp đến mức nói lắp: “Tối, tối qua cô giúp việc sang, không cẩn thận mở cửa lưới ban công mà không đóng, tớ cũng không biết, nửa đêm bị muỗi cắn, không chỉ ở cổ đâu, trên người cũng có nữa, muỗi mùa thu dữ tợn quá, gãi một cái là thành vết ngay.”
Chu Gia Thuật cũng bị muỗi cắn, tiếc là anh có cơ địa không bị muỗi đốt và cũng không để lại vết, nên dấu vết trên người Bảo Ý trở nên rất khoa trương.
Văn Thiến nhướng mày “ồ” một tiếng, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
Một cô gái khác bên cạnh nghe được một nửa, vừa nghiêng đầu thì đúng lúc nhìn thấy vết tích trên cổ cô, “chậc” một tiếng: “Tuyên bố chủ quyền sao? Rõ ràng quá rồi Bảo Ý, lần sau phải quản đấy!”
Bảo Ý: “…”
Lần này cô im lặng một lúc mới giải thích: “Muỗi cắn thôi.”
Chẳng mấy chốc lại có một cô gái khác đến, kéo cổ áo cô lên, nhướng mày nói: “Wow, sao lại m*t thành ra thế này, không ngờ Chu Gia Thuật lại là loại người đó.”
Bảo Ý: “…”
Lần này cô đã không muốn giải thích nữa rồi.
Nghĩ đến việc trong suốt mười ngày quân sự này thậm chí hai người còn chưa hôn nhau được mấy lần, cô đã cảm thấy quá oan ức.
Ba giờ chiều buổi diễn tập kết thúc, đám đông giải tán, vội vã về nhà để vứt phăng bộ quân phục này.
Bảo Ý và Chu Gia Thuật cùng về. Vừa thay quần áo xong là đi tắm ngay, vì không ai muốn đợi thêm một giây nào, thế là hai người cùng tắm. Bảo Ý nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cánh cửa kính, những vết muỗi cắn trên người đã mờ đi rất nhiều, duy chỉ có chỗ ở cổ là vô cùng rõ ràng. Chẳng trách người khác hiểu lầm, thật sự trông rất giống dấu hôn.
Thế là Bảo Ý nổi hứng diễn kịch, đột nhiên ngẩng đầu nghiêng người lại gần anh, mắt đẫm lệ: “Anh làm em ra nông nỗi này, không định chịu trách nhiệm sao?”
Chu Gia Thuật bị giật mình, vô thức lùi lại nửa bước. Anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc về nhà cũng bình thường, ngoài việc bàn bạc lát nữa ăn gì thì hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Lúc này bị cô dọa đến mức suýt lên cơn đau tim.
Anh nhìn kỹ cô hai giây để xác nhận không phải cô thực sự uất ức mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Ý vịn hai tay lên vai anh, cười phá lên: “Anh xem anh sợ chưa kìa. Em nói cho anh biết hôm nay em bị chọc cả ngày, ai gặp em cũng hỏi em sao không quản anh, m*t em thành ra thế này.”
Cô nghiêng cổ cho anh xem: “Có giống bị m*t không.”
Thực sự khá giống, nhưng vì không phải nên Chu Gia Thuật mới biết tối qua cô bị muỗi cắn khó chịu đến mức nào. Trong hộp thuốc toàn là thuốc đau đầu, sốt, bong gân, trong nhà không có chai tinh dầu chống muỗi. Anh vốn định đi mua thì bị cô giữ lại, nói không sao. Sáng nay lại đi vội, bây giờ anh mới nhìn thấy cô lại bị chích thành ra thế này rồi.
Trách anh đã không chăm sóc cô tốt.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, đưa tay ra hiệu hỏi: Còn ngứa không? Có đau không?
Bảo Ý thấy anh dịu dàng như vậy, lại thấy mình vô lương tâm, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không ngứa nữa, cũng không đau. Chỉ là… trông hơi sợ thôi, không còn cảm giác gì nữa rồi.”
Ngược lại, bị anh hôn một cái lại hơi tê tê, trong lòng ngứa ngáy.
Mấy ngày quân sự, hình như cơ bắp anh săn chắc hơn. Lúc này cơ bắp đang sung huyết, bị cọ rửa đến nỗi ửng hồng. Bảo Ý như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên đưa tay lên sờ, chỉ cảm thấy da anh vừa dai vừa căng, lại trơn nhẵn, dường như không tìm được chỗ nào để bám vào. Cô khẽ cắn một cái vào ngực anh, cả người anh rụt lại về sau, cô mới hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu nuốt nước bọt. Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp và chịu đựng của anh, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên lưu manh đang cưỡng ép người ta.
Cô lại cảm thấy rất thú vị, đưa tay che miệng anh, vòng tay qua eo anh, nghiêng người tới, đè anh vào tường phòng tắm, nhỏ giọng nói: “Anh có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu anh đâu.”
Chu Gia Thuật: “…”
Không thể kêu, mà dù có kêu được cũng sẽ không kêu. Cũng không biết hôm nay người này lại nhập vai gì, và có hiểu lầm gì về anh.
Không thể giao tiếp vào lúc này là một chuyện không tốt lắm, vì tự nhiên mất đi một cách v* v*n, khiến anh không kìm được phải tìm cách bù đắp từ những khía cạnh khác. Mà anh theo bản năng không muốn ép buộc cô, khiến cô cảm thấy khó chịu, nên mới “lùi”, mới tránh né. Nhưng anh càng như vậy, Bảo Ý càng không cảm giác được nguy hiểm, thậm chí còn thấy vui, liên tục khiêu khích anh.
Điện thoại đổ chuông, Bảo Ý cười rồi định đi nghe.
Điện thoại để trên kệ bên cạnh, cô có thói quen đặt nhạc chuông riêng cho mỗi người. Nhạc chuông này vừa nghe đã biết là nhạc chuông mặc định, bình thường cô sẽ không nghe, nhưng vừa mới khai giảng, quen nhiều bạn mới, không biết đột nhiên sẽ có chuyện gì, nên cô vẫn theo bản năng định nghe.
Chu Gia Thuật lại đột nhiên kéo cô lại, giữ chặt cô trong lòng, vì anh có một linh cảm mãnh liệt, có lẽ người liên lạc với cô là tên con trai có đôi mắt hồ ly đó.
Thành viên group Anime, hôm gặp nhau anh ta cosplay một nam hồ ly, vì thích nhân vật đó nên Bảo Ý rất vui vẻ chào hỏi. Bạn nam đó kéo cô tẩy não hai mươi phút, hy vọng cô có thể tham gia group của họ. Bảo Ý nhiều lần bày tỏ mình không biết, kỹ năng trang điểm của cô gần như bằng không, dán mi giả thôi cũng đủ khiến cô phát điên rồi, thực sự lực bất tòng tâm.
“Lúc rảnh cũng có thể đến chơi mà! Không sao đâu, không nhất thiết phải cosplay.” Cuối cùng bạn nam nói vậy, còn nhiệt tình để lại thông tin liên lạc.
Anh ta thích cô, trực giác của Chu Gia Thuật về chuyện của Lương Bảo Ý hầu như chưa bao giờ sai, nhưng rõ ràng Lương Bảo Ý không thấy vậy. Cô vẫn đang trong cơn phấn khích vì thay đổi môi trường mới, kết giao nhiều bạn mới. Trừ những người khác phái trực tiếp bày tỏ thiện cảm một cách rõ ràng, cô không nhìn ra điều gì khác.
Đương nhiên Chu Gia Thuật cũng không vạch trần, cũng không muốn vừa mới khai giảng đã tạo cho cô hình ảnh anh là một người nhỏ nhen.
Cũng là vừa nãy cô nhắc đến việc Văn Thiến nói anh là cún con khoanh vùng lãnh thổ, anh mới nhận ra quả thực mình rộng lượng quá rồi.
Vì vậy, lúc này anh nhất quyết không cho cô nghe điện thoại. Bảo Ý kháng cự hai cái thì giận dỗi, anh mới buông ra. Tiếc là trực giác của anh quá nhạy bén, đúng là bạn nam đó. Khi đối phương mở miệng gọi “Ý Ý”, mắt Chu Gia Thuật nheo lại thật chặt, cả khuôn mặt đều nhăn nhó. Nếu đối phương ở ngay trước mặt anh, anh không chắc mình có thể không trực tiếp lườm một cái hay không.
“Tối nay có rảnh không? Anh mời em ăn cơm. Em mới đến trường, chắc còn chưa đi qua mấy khu gần đây đâu, phố sinh viên bên cạnh có mấy quán khá ngon, đàn anh dẫn em đi dạo nhé.”
“Không… không cần đâu ạ, em cảm ơn. Em có hẹn ăn cơm với bạn trai rồi, xin lỗi anh nhé.”
“Vậy à… Thế thì, gọi bạn trai em đi cùng? Anh mời hai đứa ăn cơm, đông người càng vui mà.” Đối phương suy nghĩ một lát rồi nói như vậy, nghe có vẻ như chỉ đơn thuần muốn hẹn cô đi ăn cơm, nhưng với tư cách là một người đàn ông, Chu Gia Thuật chỉ cần nghe là có thể nhận ra đây là một trà xanh. Thực ra anh ta hoàn toàn không tin cô có bạn trai, cho rằng đó chỉ là cái cớ để cô đối phó với mình, nên nói như vậy chỉ để giảm bớt sự đề phòng của cô.
Kể cả khi cô có bạn trai thật, chỉ cần có thể hẹn ra ngoài, thì có cơ hội để so sánh. Chỉ cần cố gắng, không có cái chậu nào là không đập được. Hầu hết các cặp đôi có người yêu ngay từ khi nhập học đại học đều là những cặp đôi từ thời trung học. Tình yêu chíp bông thì nồng nhiệt, nhưng cũng mong manh, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Chu Gia Thuật không sợ Bảo Ý sẽ thay lòng đổi dạ. Nếu sau này cô thực sự có người mình thích hơn, có lẽ anh sẽ không chúc phúc, nhưng chắc hẳn cũng không thể ngăn cản. Chỉ là ngay tại khoảnh khắc này, anh vẫn cảm thấy tức giận không rõ lý do, bởi vì anh đột nhiên nhận ra, trước những lời lẽ ngon ngọt thì một người câm mong manh dễ vỡ đến mức nào.
Nhưng hiện tại người ở bên cạnh cô là mình, nếu không làm gì thì anh sẽ trở nên vô năng.
Anh sẽ không bao giờ cúp điện thoại của cô, sẽ không hạn chế bất kỳ tự do nào của cô.
Anh muốn chiếm trọn tất cả sự chú ý của cô, muốn cô không còn thời gian để bận tâm đến bất kỳ người ngoài nào khác.
Anh quỳ xuống, cúi người chặn lấy chỗ khác của cô, bàn tay lớn vững vàng chống ở hai bên đùi cô. Ngón tay cô chợt luồn vào tóc anh, tay siết lại thật mạnh, giọng nói đột ngột im bặt, cố gắng lắm mới điều chỉnh được hơi thở, vội vàng nói: “Xin lỗi… em có chút việc gấp, cúp máy đây.”
Cô hoàn toàn không biết Chu Gia Thuật đang làm gì, muốn chất vấn nhưng lại đón nhận hành động hung hãn hơn của anh, như thể muốn dùng hành động để trút bỏ tất cả những lời không thể nói ra.
Rốt cuộc Bảo Ý cũng hơi sợ hãi, cái cảm giác bất an và hoảng loạn không rõ lý do cùng với cảm giác cơ thể khác thường so với mọi khi khiến cô theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó. Nhưng phòng tắm trơn trượt, khắp nơi đều là những vật vô tri lạnh lẽo, góc cạnh sắc nhọn, ngay cả một chỗ bám víu cũng không tìm thấy, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy anh.
Cảm giác sợ hãi là do anh mang đến, cảm giác an toàn cũng là do anh mang đến.
“Chu Gia Thuật…” Bảo Ý khóc lóc, nỉ non muốn hỏi anh có thể nói chuyện với em một câu được không, em sợ.
Nhưng đối với người không thể nói như anh, có lẽ câu nói đó đủ chói tai.
Thế là cuối cùng cô chỉ nói: “Anh có thể ôm em một cái được không.”
—
Thuật: Có thể. (Ôm)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.