Beta: Lam Lam “Chúng ta thử lại lần nữa đi!” Ánh mắt Bảo Ý trở nên nóng bỏng, gần như mê muội, cảm xúc cuộn trào trong đó còn bỏng cháy hơn cả d*c v*ng. Chu Gia Thuật bật cười, khẽ hôn lên má cô, thầm nghĩ: Không vội, từ từ thôi. Nhưng bị cô thúc giục, anh lại cảm thấy lòng mình nóng ran. Người này vừa nãy còn giật mình, sợ hãi kinh khủng, giờ lại chẳng sợ gì nữa rồi. “Em thực sự nghe thấy rồi.” Bảo Ý v**t v* yết hầu anh, lẩm bẩm lặp lại, cô không thể tin nổi, nhưng lại mừng rỡ như điên. Nếu trên đời này còn có người nào ngoài bố mẹ thực lòng tha thiết mong anh sớm ngày hồi phục, thì người đó nhất định là Lương Bảo Ý, thậm chí cô có lẽ còn thành kính hơn cả tấm lòng của anh nữa. Trên đời này liệu có tình yêu vô duyên vô cớ không? Anh vốn không tin, nhưng Lương Bảo Ý đã khiến anh tin. Từ nhỏ đến lớn, cô đã dành cho anh quá nhiều sự thiên vị, đến nỗi khiến anh dần dần có cảm giác dù trời long đất lở, dù thế giới có sụp đổ, cô cũng sẽ mãi mãi ở bên mình. Anh mãi mãi có thể tin tưởng cô, giống như cô mãi mãi cũng có thể tin tưởng anh. Yêu một người không có gì to tát, tình yêu đôi lứa mới là phép màu. Chu Gia Thuật bế cô vào phòng ngủ, cố gắng mở miệng nói một câu, nhưng tiếc là như thể đã quên cách điều khiển dây thanh quản, sao cũng không thể tái hiện được, ngược lại còn vì sốt ruột mà túa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-choi-ghe-tham-bac-do-xuyen/2844865/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.