Lúc ăn cơm, trong phòng vốn phải hoà thuận vui vẻ, mùi thức ăn lượn lờ.
Chỉ là giờ phút này, trong phòng lại vô cùng an tĩnh.
Hứa Tiễu Tiễu đi vào trong phòng, thì thấy mẹ đã nằm trên giường trong phòng, ngủ rồi.
Mà Đường Điềm Điềm đang mở to hai mắt, ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, đang ngẩn người.
Hứa Tiễu Tiễu đi qua đi, vỗ bả vai cô ấy, "Điềm Điềm, làm sao vậy?"
Đường Điềm Điềm phục hồi tinh thần lại, sau khi thấy cô, muốn nói lại thôi.
Hứa Tiễu Tiễu nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
Đường Điềm Điềm cắn môi, chỉ đồ ăn trên bàn.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn qua, bốn mặn một canh, đồ ăn rất hấp dẫn, chỉ là đã không còn nóng.
Cô vội vàng mở miệng: "Điềm Điềm, em không cần chờ mẹ chị, em có thể ăn trước......"
Đường Điềm Điềm lập tức lắc đầu, "Không phải chị Tiễu Tiễu, là, là......"
"Là cái gì?"
"Lúc bọn họ đưa tới đây, đã nguội lạnh rồi."
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, "Nguội lạnh?"
"Đúng vậy, nguội lạnh, không phải nguội, cảm giác như là còn lẫn đá lạnh."
Nói tới đây, Điềm Điềm vươn đôi đũa, khẽ bới đồ ăn, quả nhiên lấy ra từ bên trong một miếng đá lạnh.
Hứa Tiễu Tiễu lập tức kinh ngạc, "Chuyện gì xảy ra?"
Điềm Điềm nhìn cô, "Em đã hỏi dì, thì ra đồ ăn mà dì ăn mỗi ngày đều là loại này, đều đông đá. Hơn nữa...... Em cảm thấy, đồ ăn hơi lạ lạ."
Lạ lạ?
Hứa Tiễu Tiễu cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cá, bỏ vào miệng.
Bởi vì bị đông đá, cho nên cá này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-van-cu-luon-thich-em/1868362/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.