Cuối cùng cũng thoát khỏi “vòng vây” của những ánh nhìn hiếu kỳ, Cầm Mạch sờ trán mình đã lấm tấm mồ hôi, rồi lại liếc sang người nào đó bên cạnh, thấy thậm chí anh còn không có vẻ gì là mệt nhọc, cô lại âm thầm khinh bỉ (#‵′)凸. Nhưng mà…hai người họ đứng cạnh nhau trông đáng sợ đến vậy sao? Cầm Mạch tự tính nhẩm trong đầu về sự chênh lệch chiều cao của cả hai, 190 – 152 = 33 cm… Chết tiệt, sao anh lại cao như thế chứ! Ăn gì mà cao đến vậy hả trời! Mang tâm trạng u ám, cô chọc vào eo Ninh Tề Thương. Ninh Tề Thương: “…Hửm?” “Thành thật khai báo, anh ăn gì mà lớn lên vậy!” Cầm Mạch tức tối, hầm hầm nghĩ nếu anh không trả lời tử tế thì cô sẽ đá thẳng vào đầu gối của anh cho mà xem! Trong mắt Ninh Tề Thương thoáng qua một tia ý cười, anh giả vờ suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Ăn…cơm đó.” Anh chỉ muốn xem cô nhóc này đang nghĩ gì mà thôi, sao suy nghĩ của hai người họ lúc nào cũng chẳng cùng một đường thế nhỉ. Cầm Mạch: “…” Đá anh bây giờ! Thế là, đầu gối của anh bất ngờ bị tấn công, Ninh Tề Thương: “…” Thật là, mình nói sai cái gì cơ chứ, em lớn lên không phải nhờ ăn cơm hả! Không buồn so đo với cô, anh vươn tay túm lấy áo của Cầm Mạch, mạnh mẽ nhấc cô lên như xách một đứa trẻ con rồi quẳng thẳng lên xe. Bị quăng đến mức choáng váng đầu óc, Cầm Mạch giận dữ đập loạn vào cửa xe, sao anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-tam-ly-thanh-mang/2783401/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.