Thuộc hạ gõ cửa phòng làm việc của Mạc Duy Dương một cái, sau đó đi vào.
- Mạc thiếu gia, điện thoại của người, hơn nữa còn là Dư Cửu gọi, theo thuộc hạ thấy thì không phải chuyện gì tốt! - Thuộc hạ đi theo bên cạnh anh nhiều năm, chân thật nhắc nhở.
- A? - Mạc Duy Dương nhận lấy điện thoại di động trên tay cậu ta, ngón tay gảy nhẹ mặt bàn làm việc, cười lạnh nói – Cửu gia tìm Mạc mỗ có chuyện gì? (không tìm được từ thay thế “Mạc mỗ”)
- Mạc Duy Dương, đã lâu không gặp! – Dư Cửu cầm cái bật lửa trong tay, vừa mở nắp nói.
- Có lời gì cứ việc nói thẳng, tôi nghĩ Cửu gia cũng bận rộn rất nhiều chuyện phải không? - Mạc Duy Dương châm chọc nói.
- Ha ha, Mạc Duy Dương, mày cho rằng cướp đoạt được đường làm ăn của tao thì tao sẽ không còn cách nào sao? – Dư Cửu hả hê cười to nói.
Mạc Duy Dương nhíu mày rậm, hừ lạnh nói:
- Nghe giọng điệu Cửu gia, chắc đã nghĩ ra biện pháp đối phó với tôi rồi chứ?
Dư Cửu đập bể cái bật lửa, giọng điệu hung ác nói:
- Mạc Duy Dương, nhất định mày không ngờ tới bây giờ con bé mồ côi của mày đang trong tay của tao chứ?
Gương mặt tuấn tú của Mạc Duy Dương khẽ xuất hiện thay đổi, ngón tay hơi dùng lực nắm lại, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng bén nhọn, khóe miệng nhếch lên điềm tĩnh hỏi:
- Ngươi bắt cô ấy?
- Tao đây không gọi là bắt, tao chỉ phái người đi mời, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/satan-diu-dang-nhat-duoc-co-vo-nho/2550206/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.