Anh cũng không có tinh lực để đuổi cô đi nữa, chỉ muốn cô gái trước mặt nhanh chóng biến mất. Anh thật sự sợ mình không khống chế được, sẽ cưỡng ép vị thành niên như cô.
Vừa hít thở được, Diệc Tâm Đồng thở gấp từng ngụm từng ngụm, sau đó đỏ mặt lướt qua cơ thể cao lớn của anh, đi ra khỏi cửa.
Một tay Mạc Duy Dương ngã lên cửa, cảm thấy bụng vì khát vọng mà trở nên đau đớn khó nhịn, anh lấy áo choàng tắm trong tủ treo quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Vòi hoa sen trên đỉnh đầu mở hết cỡ, nước lạnh lạnh lẽo theo đường nét tinh xảo đẹp đẽ của gương mặt trượt tới lồng ngực màu lúa mì, sau đó tới bụng bằng phẳng không chút thịt thừa, cuối cùng nhỏ xuống tới bắp đùi thon dài rắn chắc mạnh mẽ. (máu mũi)
Không để ý cánh tay trái mới quấn băng lên, anh liều chết xoay về phía nước lạnh. Nước lạnh len vào miệng vết thương, hơi có chút tê tê đau buốt, nhưng ít ra có tác dụng làm hưng phấn tinh thần.
Sau khi tan học, Diệc Tâm Đồng mang túi vải ra khỏi phòng học, Quan Hi đuổi theo.
- Tâm Đồng!
- Hi!
- Tâm Đồng, tối nay rảnh không? - Cô nhìn Diệc Tâm Đồng hỏi.
- Hả. . . . . . sao vậy?
- Tham gia một bữa tiệc với tớ được không? Một mình tớ đi không quen - Quan Hi kéo tay cô van xin nói.
- Nhưng. . . . . . tớ không thích những nơi như thế! – Cô bất giác cau mày.
Gia thế của Quan Hi, cô cũng biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/satan-diu-dang-nhat-duoc-co-vo-nho/2550212/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.