Giống như lần này, bị biến đổi từ Alpha thành Omega khiến cậu từng muốn chết đi sống lại, cuối cùng cũng không chết được.
Cuộc sống của cậu chẳng hề dính dáng đến sự tinh tế hay sang trọng, mà tất cả đều là do Ngụy Thầm từng chút từng chút nuôi dưỡng lại, trong đó có bao nhiêu khó khăn, e là chỉ có quản gia mới hiểu rõ nhất.
Hạ Khai cũng mới bắt đầu chú ý đến việc chăm sóc ngoại hình. Ngụy Thầm quá xuất sắc, cậu phải cố gắng nhiều hơn ở những phương diện khác, dù có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc đuổi kịp hắn. Chỉ có gương mặt này là còn tạm ổn, có thể xem như mỗi người một vẻ.
Ngụy Thầm tuấn tú, trầm ổn, còn cậu có vẻ ngoài tươi sáng tràn đầy sức sống. Ngụy Thầm từng nói, nhìn cậu như thể đang nhìn thấy ánh nắng.
Hạ Khai trước đây là một chàng trai thẳng đét, chẳng hiểu gì về chuyện này, giờ mới nhận ra hóa ra kiểu người như cậu cũng khá được yêu thích, dễ dàng chiếm được thiện cảm từ người khác.
Cậu cười hì hì, khiến Kỷ Vãn nhìn mà chẳng hiểu gì.
Kỷ Vãn hỏi: "À thì… cái người tên Thẩm Túng kia có còn đến tìm ngài Ngụy không?"
Hạ Khai gật đầu: "Sau đó còn đến hai lần nữa, nhưng mỗi lần đều không ở lại lâu, chưa đến một tiếng là rời đi. Tôi có hỏi thầy, thầy nói đối phương là người của đội đặc chiến Cùng Kỳ, có thể tranh thủ thời gian đến một chuyến đã là may rồi."
Kỷ Vãn khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt không thay đổi.
Hạ Khai quan sát cậu ấy, có điều muốn hỏi nhưng lại không dám. Cậu luôn giữ thái độ tôn trọng với Kỷ Vãn, không thân thiết như với Ngụy Thầm, nên có một số chuyện không tiện tùy tiện hỏi.
Dù Kỷ Vãn chỉ là một Omega nhưng nghị lực của đối phương khiến Hạ Khai phải nhìn bằng con mắt khác. Nếu Kỷ Vãn là một Alpha, có lẽ giờ đây đã lập nên sự nghiệp lớn.
Hạ Khai vẫn còn thắc mắc, tối đến lúc vào phòng làm việc để đọc sách, cậu do dự nhìn Ngụy Thầm.
Ngụy Thầm đặt tài liệu xuống: "Sao thế?"
Hạ Khai nói: "Có chuyện muốn hỏi về Kỷ Vãn nhưng em chắc chắn thầy sẽ không nói cho em biết, đúng không?"
Ngụy Thầm đáp: "Kỷ Vãn đang giúp anh làm việc, có liên quan đến vài thế lực ngầm khá lớn, có chút nguy hiểm. Nhưng anh sẽ đảm bảo an toàn cho cậu ấy."
Hạ Khai truy hỏi: "Còn gì nữa?" Cậu cảm thấy chuyện không đơn giản vậy.
Ngụy Thầm ngập ngừng một chút: "Cậu ấy đang thử thuốc."
Hạ Khai bật dậy.
Cậu suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn hỏi: "Không phải đang thử thuốc cho em đấy chứ?"
Hạ Khai mơ hồ biết rằng loại thuốc mình đang dùng khá đặc biệt, bệnh viện và phòng thí nghiệm thông thường đều không thể có được. Vì bộ gene bị đột biến của bản thân, cậu phải sử dụng thuốc đặc chế, đồng thời còn phải ngăn chặn tin tức bị rò rỉ.
Vì vậy, Ngụy Thầm vô cùng cẩn trọng và tỉ mỉ trong việc chọn người.
Ngụy Thầm không phủ nhận.
Hạ Khai lùi lại vài bước, lẩm bẩm: “Sao lại thế này… Anh ấy, anh ấy là người nghiên cứu thuốc, chẳng lẽ thuốc mà em uống đều do anh ấy tự thử nghiệm và sử dụng trước rồi mới đưa đến tay em sao?”
Ngụy Thầm gật đầu.
Mắt Hạ Khai lập tức đỏ hoe, cậu chạy đến trước mặt Ngụy Thầm, định giáng cho hắn một cú đấm. Nhưng nắm đấm vừa giơ lên không trung liền đổi hướng, quay lại tự đánh mình, đột nhiên bị Ngụy Thầm chặn lại.
Ngụy Thầm ôm cậu ngồi lên đùi, nhẹ nhàng lau đi vệt đỏ nơi khóe mắt cậu.
“Không được buồn.”
Hạ Khai quay mặt đi: “Anh quản nhiều quá rồi đấy! Đến cả cảm xúc của tôi cũng không cho phép sao?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.