Họ mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ, vậy mà chưa đến 7 giờ, chuông điện thoại của Phó Châu đã reo lên.
Dưới ảnh hưởng của thói quen dậy sớm lâu năm, Phó Châu nhanh chóng mở mắt. Phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại tắt tiếng chuông.
Trong phòng ngủ, ánh sáng mờ tối, nhiệt độ dễ chịu, chăn đệm ấm áp.
Thân hình mềm mại, ấm nóng trong vòng tay khiến Phó Châu khẽ điều chỉnh tư thế, cúi đầu nhìn xuống.
Úc Linh khi ngủ một mình luôn thích tự cuộn tròn thân thể.
Nhưng không biết từ bao giờ, mỗi khi ngủ cùng Phó Châu, cậu lại luôn tìm cách rúc vào lòng hắn, như muốn giấu mình vào đó.
Theo cử động của cánh tay Phó Châu, vòng ôm quanh người cũng rời đi. Úc Linh nhúc nhích, có vẻ sắp tỉnh.
Nhưng có lẽ vì tối qua ngủ quá muộn, cơn mệt mỏi vẫn còn đè nặng. Omega chỉ khẽ ôm chặt cánh tay của Phó Châu, cọ nhẹ má lên vai hắn, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay của Phó Châu không dám nhúc nhích nữa, hắn từ bỏ ý định ra ngoài nghe điện thoại.
Người gọi đến là Tống Trân Thư. Cả bà và Phó Kính Sơn đều quen dậy sớm. Khi xuống lầu, thấy phòng của Phó Châu và Úc Linh vẫn tối đen như mực, bà dặn dò người giúp việc chuẩn bị bữa sáng muộn hơn cho họ.
Không ngờ lại được báo rằng cả hai đã vội vã lái xe rời đi từ đêm qua.
Tống Trân Thư lập tức nhíu mày, nghi ngờ có chuyện gì gấp gáp nên mới gọi điện hỏi ngay từ sáng sớm.
Khi điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-be-dang-thuong-duoc-ong-trum-quyen-luc-nhan-nuoi/930502/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.