Sau khi các quan viên tham dự nghị sự ở Sùng Minh Điện lần lượt rời đi, Thịnh Dự ở lại, bẩm báo với Thái tử về người gây rối trên phố chính hôm qua. “Người này ngang nhiên tung tin đồn nhảm trên đường, bôi nhọ thanh danh điện hạ. Vi thần đã áp giải gã về Bắc Trấn Phủ Ty thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng gã cũng khai nhận rằng có người tìm đến gã, nói chỉ cần gã nói ra những lời đó trên phố, sẽ mời đại phu giỏi nhất chữa chân cho con trai gã. Chỉ là kẻ chủ mưu đứng sau là ai, gã cũng không rõ.” Thái tử lạnh lùng nhếch môi: “Mấy năm nay, Thuần Minh Đế và Hoàng hậu bôi nhọ thanh danh của cô đâu phải là ít.” Thịnh Dự nói: “Trước kia điện hạ chinh chiến bên ngoài, bệnh tật triền miên, không rảnh bận tâm. Nay vi thần đã nhậm chức ở Cẩm Y Vệ, tự nhiên sẽ không dung thứ cho những lời đồn vu khống lan truyền trong dân gian, làm tổn hại đến thanh danh điện hạ.” Thái tử nói: “Khiến Thịnh tướng quân chê cười rồi.” “Nhưng cô ngược lại rất tò mò, trước đây Thịnh tướng quân nổi tiếng là một vị tướng nho nhã. Thật khó hình dung tướng quân đã dùng hình phạt nặng nề thế nào với kẻ đó trong ngục tối ẩm thấp kia.” Thịnh Dự cụp mắt xuống: “Lòng yêu thương con là bản tính của con người. Gã bị người ta xúi giục, chẳng qua chỉ muốn chữa chân cho con trai, nắm được nhược điểm này, tự nhiên gã sẽ khai hết.” “Lòng yêu thương con?” Thái tử cười như không cười, như thể vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-thai-tu-am-doc-nghe-thay-tieng-long/2723684/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.