Đôi khi, tạm biệt thật sự là một từ rất đẹp.
Nó không chỉ là lời chia tay, mà còn là lời nhắc nhở chúng ta.
Sự ly biệt lúc này.
Là vì cuộc gặp gỡ nồng nhiệt hơn lần sau.
Giống như bây giờ.
Trong ánh mắt sững sờ của Ôn Gia Nhiên, khóe miệng của Lục Yến Tri khẽ nhếch lên.
Đây thực ra là một chuyện rất hoang đường.
Sao có thể có người tin rằng nhân cách phụ của em trai thật sự đã chạy ra ngoài đời thực nhỉ?
Nhưng Lục Yến Tri lại tin.
Không có sự nghi ngờ.
Không có sự cầu chứng.
Thậm chí không có thêm những lời truy hỏi.
Anh chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Ôn Gia Nhiên.
“Yến Trạch đã nói, em thích màu vàng.”
Lục Yến Tri đột nhiên mở miệng, giọng anh rất nhẹ.
Ôn Gia Nhiên không biết tại sao, trong lòng cậu bất chợt có hơi chua xót, cậu vội vàng cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Lục Yến Tri.
Đối phương tiếp tục nói: “Có cần trang trí phòng cho em không? Hay là em muốn tự mình trang trí?”
Ôn Gia Nhiên im lặng một lúc, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, em còn phải về nhà.”
Lần này đến lượt Lục Yến Tri kinh ngạc: “Xin lỗi, anh không nghĩ đến……”
Anh do dự không biết nên nói gì cho phải.
Anh thật sự đã cho rằng Ôn Gia Nhiên là được tách ra từ trên người em trai mình, tương tự như……
Ừm……
Yêu tinh?
Lục Yến Tri cũng không biết nên gọi loại này là gì, nhưng anh thật sự không ngờ, Ôn Gia Nhiên còn có nhà!
Anh vừa nãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bien-mat-khoi-than-the-thieu-gia-that-anh-phat-dien/2909421/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.