“…???”
Câu nói thẳng thắn như vậy từ miệng Ôn Gia Nhiên thốt ra, nhất thời khiến Lục Yến Trạch sững sờ.
Anh mím môi, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Giọng nói mang theo ý cười của Ôn Gia Nhiên vang lên lần nữa: “Hửm? Nên làm thế nào đây?”
Giọng điệu của cậu mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng, từng từ từng chữ chậm rãi.
Lục Yến Trạch cảm thấy cả người nóng lên, tay trái cứng đờ giữa không trung, không biết phải làm sao, đầu óc anh lúc này trống rỗng.
Không hiểu lời của Ôn Gia Nhiên rốt cuộc có ý gì.
Cậu có biết mình đang nói gì không?
Là anh điên rồi, hay là Ôn Gia Nhiên điên rồi?
Ôn Gia Nhiên nghiêng đầu, lông mi run rẩy, giọng nói mềm mại như cái móc câu: “Hửm? Dạy em đi chứ?”
Giây tiếp theo.
Một ngón tay chui vào trong khoang miệng của Ôn Gia Nhiên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên răng của Ôn Gia Nhiên, sau đó chạm vào vòm miệng, đồng tử của Ôn Gia Nhiên mạnh mẽ co rút, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Trong cổ họng cậu phát ra một tiếng r*n r* cực nhẹ.
“Ngậm lấy.”
Giọng của Lục Yến Trạch nghe có vẻ không có cảm xúc gì, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe ra sự run rẩy ẩn giấu bên dưới.
“Đừng cắn.”
Lông mi của Ôn Gia Nhiên run rẩy càng dữ dội hơn, trong mắt dần dần nổi lên hơi nước, cậu chậm rãi chớp mắt một cái, sau đó…
Đầu lưỡi cẩn thận áp lên.
Giống như mèo con đang uống nước.
Một lần.
Một lần.
Lại một lần.
Rõ ràng bây giờ là mùa thu, nhưng cơ thể mà họ cùng sử dụng, lại đổ đầy mồ hôi. Lục Yến Trạch cảm thấy mình gần như sắp phát điên.
Cảm giác ngứa ngáy từ ngón tay truyền đến, dần dần lan ra toàn thân.
Đầu ngón tay mạnh mẽ đưa vào sâu hơn, ép Ôn Gia Nhiên phải ngẩng đầu lên, nước mắt sinh lý từ đôi mắt màu xanh như đá quý đó trượt xuống.
“Anh nghĩ, em không hiểu ý của anh, ý anh là…”
Lục Yến Trạch khó khăn bổ sung: “Sau này em chỉ có thể ở bên cạnh anh, tình trạng của chúng ta… cả đời có thể sẽ không thể gặp người, bây giờ có thể đầu óc em không tỉnh táo lắm, nhưng anh vẫn cảm thấy em nên suy nghĩ cẩn thận một chút… không đúng, cho dù em suy nghĩ xong không đồng ý cũng không được, em không thể hối hận được, không phải, ý anh là…”
Anh nói năng lộn xộn.
Ôn Gia Nhiên cảm thấy sao anh thế mà dám nói mình đầu óc không tỉnh táo, rõ ràng anh mới là người không tỉnh táo.
Ôn Gia Nhiên không nói được, vì vậy đáp lại Lục Yến Trạch là một cú cắn hơi đau.
Cậu cắn lấy ngón tay thuộc về Lục Yến Trạch.
Tay trái mạnh mẽ run lên một cái, sau đó mạnh mẽ rút ra.
Ôn Gia Nhiên không đề phòng, bị anh kéo nghiêng về phía trước, trong cổ họng phát ra một tiếng hít vào ngắn ngủi, cậu l**m l**m môi, không nói gì.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của cơ thể.
Một cơ thể.
Hai linh hồn.
Cả hai người đều đang ở bên bờ vực của sự hưng phấn, Lục Yến Trạch dùng ngón cái lau qua đôi môi ẩm ướt của Ôn Gia Nhiên, lực đạo có thể nói là thô bạo, chỉ véo môi đến mức gần như sưng đỏ.
“Xì.”
Ôn Gia Nhiên không nhịn được mà hít vào, tay của Lục Yến Trạch dừng lại, véo biến thành v**t v* nhẹ nhàng, trong giọng nói của anh gần như chật vật: “Anh không nói đùa đâu, Nhiên Nhiên.”
Anh vô cùng tự nhiên thốt ra cái tên đã ấp ủ trong đầu từ rất lâu này.
Ôn Gia Nhiên: “…”
Cậu đảo mắt một vòng, bỗng nhiên cụp mắt xuống, trong giọng nói cũng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Anh nói đúng.”
Trong giọng nói của Ôn Gia Nhiên mang theo một tia do dự: “Chúng ta như vậy thật sự không tốt, hơn nữa… em hơi sợ.”
Cậu co vai lại, dường như người lúc nãy mèo con uống nước căn bản không phải là cậu: “Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta hay là thôi đi, như vậy không tốt.”
Lục Yến Trạch: “…”
Anh nghi ngờ mình nghe nhầm: “Em nói gì?”
“Không phải anh vẫn luôn không chắc chắn sao? Lục Yến Trạch, bây giờ em nghĩ lại, cảm thấy anh nói có lý, chúng ta hay là…”
Giọng nói bất chợt dừng lại.
Bởi vì miệng của cậu đã bị lấp đầy.
Hai ngón tay thậm chí còn kẹp lấy lưỡi của cậu.
Ôn Gia Nhiên đau đớn ngậm miệng lại.
“Không thể hối hận được.”
Lục Yến Trạch dứt khoát nói.
Ôn Gia Nhiên bỗng cười lên, đuôi mắt cậu ửng hồng, trên má ướt sũng, toàn là nước mắt sinh lý vừa mới chảy ra, cậu nói từng chữ từng chữ một: “Vậy thì anh lại giống như lúc nãy, dạy em đi?”
Vì lưỡi không thể cử động, cậu nói năng lấp lửng.
Lục Yến Trạch nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực, nhất thời, nhưng anh không phân biệt được, rốt cuộc là tim của mình đang đập, hay là tim của Ôn Gia Nhiên đang đập.
Trong phòng ngày càng nóng.
Mọi người đều hưng phấn đến cực điểm.
Loạn rồi.
Tất cả đều loạn rồi.
Quần áo bị mồ hôi làm ướt, dính nhớp vào người, Ôn Gia Nhiên đang khẽ thở hổn hển.
Lục Yến Trạch mạnh mẽ thu về những ngón tay ướt sũng, vội vàng cởi cúc áo ngủ của Ôn Gia Nhiên, nhưng rất nhanh động tác của anh đã dừng lại.
Ôn Gia Nhiên im lặng một chút, nghi hoặc nghiêng đầu: “Không tiếp tục nữa?”
Lục Yến Trạch: “…”
“Hay là…”
Giọng của cậu rất nhẹ, mang theo chút ý cười: “Anh sợ rồi?”
Lục Yến Trạch dừng lại một chút, qua đôi mắt của Ôn Gia Nhiên, ánh mắt của anh rơi vào cơ thể mà hai người cùng sử dụng này. Ôn Gia Nhiên mặc quần đùi, sự khác thường rất rõ ràng.
Anh chỉ nhìn một cái liền vội vàng di dời tầm mắt.
Lục Yến Trạch không biết nên làm thế nào, bao nhiêu năm qua, anh chỉ biết Ôn Gia Nhiên thỉnh thoảng sẽ thao tác một chút, nhưng anh chưa bao giờ thực hành qua.
Chuyện đó…
Nghĩ đến là…
Anh không biết phải làm sao, Ôn Gia Nhiên cũng không thúc giục, cả hai người đều im lặng.
Cho đến khi Lục Yến Trạch ma xui quỷ khiến thế nào đưa tay lên che đi.
Ôn Gia Nhiên mạnh mẽ cắn vào đầu lưỡi, dường như dùng sức quá mạnh, trong miệng dần dần lan ra một chút mùi máu.
Giọng cậu đều khàn đi: “Dừng ở đây, đừng động nữa.”
Tay của Lục Yến Trạch mạnh mẽ dừng lại, không biết tại sao, trong lòng anh bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Anh thật sự có hơi không dám ra tay.
Lỡ như… lỡ như làm đau thì sao?
Chậc.
Phải tìm tài liệu học hỏi mới được.
Anh thầm nghĩ.
Lúc thu tay về vô thức ấn một cái, Ôn Gia Nhiên r*n r* một tiếng, cậu có hơi tức giận mà quát: “Lục Yến Trạch!”
Lục Yến Trạch giật mình, hoảng loạn thu tay về: “Anh không động nữa, anh không động nữa.”
Lông mi của Ôn Gia Nhiên run rẩy dữ dội, một lúc lâu sau, cậu khẽ nói: “Cởi trói cho em.”
Tay trái ngoan ngoãn gỡ dây.
Đợi đến khi dây trên tay phải và hai chân đều được gỡ ra, Ôn Gia Nhiên dứt khoát giao cơ thể ra.
Lục Yến Trạch bất ngờ tiếp quản cơ thể đang đ*ng t*nh này.
Tứ chi vì bị trói lúc nãy còn xen lẫn chút cảm giác tê tê, anh sững sờ, liền nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của Ôn Gia Nhiên trong đầu.
“Tự giải quyết đi.”
Lục Yến Trạch: “…”
Anh cúi đầu nhìn quần, rồi lại nhìn xung quanh, hít sâu một hơi.
“Nhiên Nhiên?”
Ôn Gia Nhiên không có tiếng động, Lục Yến Trạch nghiến răng đứng dậy. Anh mạnh mẽ túm lấy chiếc chăn mỏng nhăn nhúm trên giường, quấn chặt mình lại, ngửa mặt nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Lặng lẽ chờ đợi sự khác thường của cơ thể dần dần tan biến.
Nhưng mà…
Anh đột nhiên lại ngồi dậy, bực bội gãi gãi đầu, khuôn mặt của Ôn Gia Nhiên không ngừng quay cuồng trong đầu anh. Anh không những không bình tĩnh lại, ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Ngay cả cảm giác chạm vào của ngón tay lúc nãy dường như vẫn còn.
“Con mẹ nó…”
Lục Yến Trạch khẽ mắng một tiếng, sự nóng bức của cơ thể theo sống lưng bò lên, ép anh không thể không đứng dậy, sải bước lớn chui vào phòng tắm.
Ôn Gia Nhiên gần như bật cười thành tiếng.
Cậu thậm chí còn nhỏ giọng hát lên.
Lục Yến Trạch đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Gia Nhiên trong gương.
Mắt ướt sũng, đuôi mắt còn hơi đỏ, môi đỏ mọng, trông có vẻ còn hơi sưng.
Có một khoảnh khắc, Lục Yến Trạch thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, bên cạnh Ôn Gia Nhiên trong gương có một người đàn ông tóc đen mắt đen đứng đó.
Đó là anh.
Anh nghiến răng van xin: “Ôn Gia Nhiên, ra ngoài!”
Ôn Gia Nhiên không để ý đến anh.
Bực bội đến cực điểm, Lục Yến Trạch mở vòi nước lạnh, nước lạnh như băng ào ào dội xuống, lạnh đến mức anh giật nảy mình.
Quần áo hoàn toàn ướt sũng.
Anh ngẩng đầu lên, mặc cho nước xối đến không mở nổi mắt: “Em thắng rồi, Nhiên Nhiên em thắng rồi.”
Lục Yến Trạch khẽ nói: “Giúp anh, cầu xin em, anh không biết phải làm sao.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.